PHẾ ĐÔ - Trang 711

Trang Chi Điệp không biết nói với chị ta như thế nào. Anh cố khuyên chị
ta, an ủi chị ta, sau đó anh cũng cảm thấy mình nói những lời trống rỗng,
giả dối, không hề có ý nghĩa, ngay đến bản thân cũng không tin nổi, chỉ có
những lời gọi nghẹn ngào "Uyển Nhi, Uyển Nhi".
Đầu anh như muốn toác ra, anh cảm thấy trong vỏ não như có chứa nước,
hễ lắc một cái, nước hắt ra đau đớn. Hai người cứ ôm nhau mãi, ôm nhau
như một pho tượng đá im lìm. Sau đó có ma mới biết được chuyện gì đã
xảy ra, tay người nọ cởi quần áo của người kia, cho đến khi cả hai đều trần
truồng như nhộng, mới tự hỏi, lại tạo ra một cuộc yêu ở đây ư?
Hai người nhìn nhau khe khẽ cười, ai cũng rõ chỉ có hoàn thành một cuộc
hoà nhập thể xác, mới có thể quên đi mọi khổ sở trong chốc lát, mà cuộc
hoà nhật thể xác để quên đi khổ sở này, càng về sau này càng hiếm có dịp
nữa, không có dịp nào nữa.
Khi Trang Chi Điệp đặt Đường Uyển Nhi lên ghế salon da, thì Đường
Uyển Nhi lại bảo:
- Không, em phải nằm giường cơ! Em muốn anh bế em lên giường
trong buồng ngủ của anh chị cơ!
(Tác giả cắt bỏ sáu trăm sáu mươi sáu chữ). Nhưng không sao thành công
nổi.
Trang Chi Điệp ủ rũ ngồi dậy, nghe đồng hồ quả lắc ngoài phòng khách cứ
tích tắc, tích tắc gõ nhịp đều đều.
Anh bảo:
- Hỏng rồi, Uyển Nhi ạ, căn bệnh cũ của anh lại tái phát rồi hay sao
đấy em ạ!
Đường Uyển Nhi đáp:
- Sao lại thế được nhỉ? Anh thử hút một điếu thuốc xem nào?
Trang Chi Điệp lắc đầu nói:
- Hỏng rồi, Uyển Nhi ơi, anh xin lỗi em. Muộn rồi, chúng mình có thể
đi ra ngoài bình tĩnh lại được không? Anh sẽ khỏi, anh có thể thoả mãn em.
Chờ đi ra ngoài, tĩnh dưỡng lại, chúng mình sẽ đến "nhà cầu khuyết", chỉ
cần em bằng lòng, ở đấy cả buổi chiều, cả đêm cũng được.
Đường Uyển Nhi lại nằm ngửa lặng lẽ trên giường. Chị ta bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.