PHẾ ĐÔ - Trang 775

Trang Chi Điệp lắc đầu, anh bảo không được anh không ngủ, lại nhìn Liễu
Nguyệt một cách đáng thương, nói:
- Tại sao anh sống thành như thế này nhỉ? Liễu Nguyệt ơi, em bảo vụ
kiện đã kết thúc, sự việc ấy đã xong, tại sao lại trở thành thế này?
Liễu Nguyệt đáp:
- Anh là danh nhân mà!
Trang Chi Điệp bảo:
- Là danh nhân, anh là danh nhân. Bây giờ anh càng là một danh
nhân, một cái tên để cười, một cái tên để chửi!
Liễu Nguyệt nói:
- Thầy Điệp này, thầy cũng đừng quan tâm nhiều đến chuyện ấy, thầy
là nhà văn, xét đến cùng nhà văn nói chuyện bằng tác phẩm, chẳng phải
thầy định viết một truyện dài đó sao? Thầy nên bình tâm lại, dồn sức viết
tác phẩm, thầy sẽ có thể vì chính danh của thầy, thầy vẫn có thể tạo ra thanh
danh lớn hơn, tốt hơn.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Vậy ư? Vậy ư?
Liễu Nguyệt đáp:
- Đúng vậy.
Nhưng Trang Chi Điệp lại nói bô bô:
- Anh không viết nữa, anh không cần thanh danh này nữa!
Trang Chi Điệp tiễn Liễu Nguyệt về rồi, liền kiên định ý nghĩ của mình
không viết nữa. Không bao giờ viết nữa mới gỡ bỏ được thanh danh của
mình! Cuối cùng anh đã kết thúc cuộc đời sáng tác của mình bằng một bài
viết cuối cùng, anh đã viết một tin dài một ngàn không trăm hai mươi tám
chữ nói rõ bở mất ngủ nặng nề dẫn đến mất khả năng sáng tác. Trang Chi
Điệp hiện nay thích thú tuyên bố rút khỏi văn đàn. Bài viết xong, ký tên tác
giả, gửi tới "văn đàn đạo bảo" đã đăng, các báo và các tạp chí lá cải ở thành
Tây Kinh đã đăng tin sốt dẻo này. Tối hôm đó Mạnh Vân Phòng đã đến nhà
Trang Chi Điệp hỏi:
- Chi Điệp ơi, anh có biết bên ngoài lại tung tin nhảm nhí về anh
không? Họ bảo anh mất khả năng sáng tác, đã rút khỏi văn đàn, đây chẳng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.