PHẾ ĐÔ - Trang 776

phải trò cười ư? Trưa nay, chủ tịch thành phố có gọi mình đến hỏi chuyện
gì, mình đáp không thể có chuyện ấy. Chủ tịch thành phố cũng buồn lắm,
nói nếu là đồn nhảm nhí thì phải tra hỏi chuyện này ở đâu ra, báo chí ở Tây
Kinh tại sao lại có thể bóp chết danh nhân của mình như vậy? Chi Điệp có
biết ai viết tin này hay không?
Trang Chi Điệp đã cạo trọc đầu, cái trán bóng loáng, anh đáp:
- Tôi viết đấy.
Mạnh Vân Phòng hỏi:
- Anh viết ư? Tại sao anh chơi đùa với chính mình như thế? Tâm tình
anh có tồi tệ đến đâu chăng nữa, thì cũng không được làm như vậy. Anh
thử nghĩ, ngoài sáng tác ra, anh còn biết làm được cái gì nữa hả? Ra phố
đánh giày ư? Bán bánh quẩy à?
Trang Chi Điệp đáp:
- Tôi không đói là được chứ gì, cho dù có đói, thì tôi đến nhà anh ăn
mày, anh cũng không cho ư?
Mạnh Vân Phòng nói:
- Vậy thì thôi, xưa nay có bao giờ anh nghe tôi đâu nhưng tôi xin nói
với anh, hiện nay anh không phải là Trang Chi Điệp của Trang Chi Điệp
nữa, anh là Trang Chi Điệp của thành phố Tây Kinh anh có lý lẽ thì đi gặp
chủ tịch thành phố mà nói! Hôm nay tôi đến còn có một nhiệm vụ, đây
cũng là chỉ thị của chủ tịch thành phố, đó là trong ngày tết văn hoá của
thành cổ cần anh viết mấy bài quan trọng, trong đó có một bài về huy hiệu
bỉêu tượng của ngày tết. Mình bảo với chủ tịch thành phố, gần đây anh
không được khoẻ, chủ tịch thành phố bảo mình viết bản thảo ban đầu đã.
Mình viết xong, ông ấy xem, cảm thấy không lý tưởng, nhất định đòi người
cao tay như anh sửa chữa tỉa tót cho hay hơn.
Nói xong đưa ra cuốn bản thảo. Trang Chi Điệp cũng không thèm xem,
quẳng sang một bên và nói:
- Tôi mất khả năng sáng tác rồi, viết không nổi, chữa cũng không nổi.
Mạnh Vân Phòng đáp:
- Anh nói dối người khác, chứ nói dối Mạnh Vân Phòng này ư? Cho
dù anh yên tâm không lên tiếng nữa, bài văn này coi như ký tên mình, anh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.