PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 45

Nàng hoàn toàn vô năng vô lực.
Ánh trăng bên ngoài cửa như mặt nước.
Dưới trăng có người, bạch y nhân, người giữa sương khói trăng nước sơn

thôn.

Người tĩnh lặng.
Thậm chí so với sơn thôn trong sương khói trăng nước còn tĩnh lặng hơn,

chỉ tĩnh lặng nhìn Lý Hoại.

Y không nói một tiếng.
Nhưng Lý Hoại lại giống như nghe thấy một thứ chú ngữ thần bí.
Y không ra dấu, cả động cũng không động.
Nhưng Lý Hoại lại giống như đã tiếp thụ một thứ ma lực hấp dẫn thần kỳ

nhất giữa thiên địa.

Y không kêu Lý Hoại đi theo y.
Nhưng Lý Hoại đã rời bỏ nữ nhân đáng yêu nhất bên người mà bước

qua, bước vào dưới ánh trăng lạnh lẽo như mặt nước, bước về phía y.

Lần này Lý Hoại xem chừng không có một chút hư hỏng, không những

không hư, hơn nữa còn nghe lời còn hơn cả đứa trẻ nghe lời nhất.

Tên hư hỏng nhất lại có bộ dạng này trước mặt một người, có lẽ đó là nỗi

bi ai lớn nhất của đám hư hỏng.

* * * * *
- Ta tịnh không kêu ngươi tới.
- Ta biết.
- Ngươi vì sao lại phải tới?
- Ta không biết.
- Ngươi biết được cái gì?
- “Ta chỉ biết hiện tại ta đã tới đây, ta cũng biết ta một khi đã tới đây thì

không thể đi được nữa”. - Lý Hoại đáp.

- Không cần biết ở đây là chỗ nào, ngươi đều không đi?
- Ta tuyệt không đi.
- Ngươi không hối hận?
- Ta tuyệt không hối hận, chết cũng không hối hận.
Cho nên Lý Hoại đã đi đến thế giới đó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.