PHI ĐAO HỰU KIẾN PHI ĐAO - Trang 86

Lý Hoại không cười, phảng phát đã cười không nổi.
Thiết Ngân Y nhìn hắn, từ từ huy thủ:
- Ta tin rằng ngươi nên minh bạch ý tứ của ta, cho nên ngươi tạm thời lui

một bước là tốt nhất.

Có tiếng vỗ tay vang lên.
Người vỗ tay là một nữ nhân trẻ tuổi, không đánh phấn, sắc mặt lợt lạt, y

phục toàn thân màu xanh lợt dệt bằng thứ tơ cực mềm, cực nhẹ.

Nhìn thân thể yếu đuối ôn nhu dưới lớp thanh y thuần khiết như vậy,

không ai có thể nhận ra nàng là đệ nhất danh kỹ ở đây, cũng không ai có thể
tưởng được lời nói của nàng:

- Cực hay, tôi từ đó tới giờ cũng chưa từng gặp nam nhân như các ông,

nếu quả các ông quả thật đều chết hết, tôi cũng chết theo các ông.

Lời nói của thanh y cô nương có khi thậm chí còn đáng tín dụng hơn so

với đám đại hiệp.

Lý Hoại lại cười:
- Tại sao có nhiều người đều muốn chết như vậy? Kỳ thực bọn ta ai ai

cũng đều bất tất phải chết.

Lý Hoại nói với Thiết Ngân Y:
- Chỉ cần ông có thể cầm giữ bàn tay của lão tiên sinh đang gảy hồ cầm,

ta bảo đảm bọn ta đều không chết.

Lý Hoại thốt:
- Nếu quả vị lão tiên sinh đó không xuất thủ, ta tin rằng Công Tôn thái

phu nhân cho đến đêm nay ít nhất đã chết mười bảy, mười tám lần rồi.

Tiếng cầm dứt hẳn, lão nhân mù từ góc lều từ từ bước tới, thanh âm lão

nói cơ hồ nhỏ xíu vo ve như tiếng đàn của lão:

- “Bọn ta bước ra ngoài tản bộ có được không?” - Lão hỏi Lý Hoại -

“Ngươi có chịu theo ta đi ra ngoài một chuyến không?”

- Ta chịu.
Tiếp đó lão đầu tử mắt mù dựng hồ cầm làm gậy dò đường, lò dò đi ra

khỏi lều.

Thiết Ngân Y chống tay đứng dậy.
Lý Hoại dùng ba ngón tay nhẹ nhàng nắm cùi chõ lão, nhẹ nhàng thốt:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.