PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 111

Tô Duy sẵng giọng, có điều sự tức giận của cậu đã hoàn toàn chứng thực
những gì Thẩm Ngọc Thư nói.

Thẩm Ngọc Thư đưa tay lên môi ý bảo cậu nhỏ giọng thôi, lại nói: "Tôi hiểu
suy nghĩ đó của cậu, nhưng vì chuyện đã rồi mà dằn vặt, đó là hành động
của kẻ ngu dốt."

"À, tôi biết cậu thông minh, cậu không cần gián tiếp khen chính mình như
thế."

"Không, nếu thông minh lúc đầu tôi đã không đồng ý đề nghị của cậu.
Chúng ta đều không ngờ kết quả lại thế này, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có
nói gì cũng là vô ích. Việc chúng ta nên làm nhất bây giờ chính là chăm sóc
Trường Sinh thật tốt và tìm ra hung thủ."

Tô Duy im lặng, có điều nghe Thẩm Ngọc Thư nói vậy, trong lòng cũng
thấy dịu đi một chút. Cậu mỉm cười nói: "Cậu lảm nhảm nhiều như vậy, chỉ
có một câu là đúng."

"Có phải lảm nhảm hay không, phải xem có người muốn nghe hay không."

"Hừ."

"Yên tâm đi, Trường Sinh sẽ không sao đâu, nó gặp ác mộng, phản ứng dữ
dội như vậy, chứng tỏ ý thức đang khôi phục, có lẽ sáng mai nó sẽ tỉnh lại
thôi."

"Hy vọng là như thế."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.