PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 109

"Cậu là người trong nghề, chắc chắn hiểu rằng khi tâm trạng bồn chồn, tỷ lệ
thất bại là vô cùng lớn. Hoa viên bỏ hoang còn đó, không chạy đi đâu được,
thế nên không cần phải vội vã, chờ khi Trường Sinh ổn định, không cần cậu
nhắc, tôi cũng sẽ đi điều tra."

"Cái tôi lo là để lâu, hung thủ sẽ tranh thủ tiêu hủy chứng cứ."

"Muốn tiêu hủy thì chỉ cần một ngày hôm nay là đủ rồi. "

Thẩm Ngọc Thư nói xong, kéo cậu ngồi xuống cái giường trống, mặc kệ Tô
Duy phản đối, rót hai ly nước cho mỗi người một ly.

Tô Duy yên lặng uống nước, Thẩm Ngọc Thư lại bảo: "Tôi đột nhiên phát
hiện, cậu bây giờ so với lúc mới gặp dường như chẳng hề giống nhau chút
nào."

"Nói thế là sao?"

"Lúc mới biết cậu, tôi cảm thấy cậu rất giảo hoạt lõi đời, cũng rất máu lạnh
ích kỷ, nhưng sau này dần dần tiếp xúc, tôi phát hiện thực ra không phải thế,
cậu rất quan tâm bạn bè."

"Cậu nghĩ nhiều quá rồi đấy."

Tô Duy quay đầu ra chỗ khác.

Bởi vì những lời này của Thẩm Ngọc Thư chạm đúng vào chỗ đau của cậu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.