PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 107

Dịch truyền lại một lần nữa được đưa vào tình mạch Trường Sinh, nó hơi
cau mày, nhưng may không có phản ứng gì quá khích. Y tá đặt kim xong,
lúc rời đi vẫn liên tục dặn dò bọn họ phải chú ý bệnh nhân, có chuyện gì lập
tức phải gọi họ.

Tô Duy cảm ơn, chờ họ đi rồi đứng bên mép giường chăm chú nhìn Trường
Sinh. Thằng bé vẫn còn hôn mê, lông mi vương nước mắt, thỉnh thoảng lại
mếu máo, đầy vẻ tủi thân.

Đứa bé này trước kia chắc chắn đã gặp rất nhiều chuyện buồn. Ngày thường
nó lạc quan hoạt bát, Tô Duy thỉnh thoảng cũng quên mất lai lịch của nó,
bây giờ nhìn nó thế này mới đột nhiên nhớ ra thằng bé vẫn rất nhỏ, bạn bè
cùng trang lứa còn đang vô lo vô nghĩ tới trường, nó thì đã liên tục gặp phải
những chuyện đáng sợ.

Nghĩ đến đây, ngực Tô Duy thấy nghèn nghẹn, một ngọn lửa vô danh cuộn
lên trong lòng, cậu không kìm được nắm chặt hai bàn tay lại.

Luồng suy nghĩ bị gián đoạn, Thẩm Ngọc Thư nhẹ giọng nói: "Những gì nó
mơ thấy chính là những chuyện nó trải qua trước khi quen chúng ta đúng
không?"

"Sao cậu lại biết?"

"Trực giác, nó trước giờ chưa từng nhắc đến cha và ông nội bao giờ, nghe
như có người từng muốn giết nó, khả năng cha nó cũng bị...."

Câu nói đó Thẩm Ngọc Thư bỏ lửng, nhưng cả hai đều biết đó không phải là
một kết cuộc vui vẻ gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.