PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 199

Thứ gọi là kỳ quái chính là cái ba lô đầy miệng túi của Tô Duy, cậu tháo cái
ba lô xuống, nói: "Không biết đám người kia có nhận ra chúng ta không."

"Nhận ra thì sao? Chẳng lẽ bọn họ dám báo cảnh sát sao?"

"Là tôi muốn báo cảnh sát ấy, kiện bọn họ tự ý xâm phạm gia cư bất hợp
pháp kiêm cố ý giết người. Lần này phải cảm ơn Đoan Mộc công tử, nếu
không nhờ cậu kịp thời xuất hiện, chúng tôi chắc đã tạch rồi."

Đoan Mộc Hành nhìn Tô Duy một cái qua kính chiếu hậu, Thẩm Ngọc Thư
giải thích: "Ý là đã chết."

Đoan Mộc Hành cười: "Không đâu, các cậu đều là những người có mạng
lớn phúc lớn, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi."

"Nhờ phúc của cậu đấy. Có điều tôi rất hiếu kỳ tại sao cậu lại xuất hiện ở đó
vừa đúng lúc thế?"

"Ngọc Thư, tôi biết thế nào cậu cũng nghi ngờ mà, nếu tôi nói chỉ là tình cờ
đi qua, các cậu có tin không?"

Thẩm Ngọc Thư đáp: "Không tin."

Tô Duy nói: "Xin đừng đánh giá thấp chỉ số thông minh của chúng tôi. Nào,
bịa một lý do hợp lý hơn xem nào."

"Ha ha, các cậu đúng là càng ngày càng ăn ý đấy. Được rồi, tôi nói thật, thực
ra tôi theo dõi các cậu tới đây, vì tôi cảm thấy ban ngày, lúc điều tra vụ án,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.