PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 197

Hai người theo hành lang chạy thẳng ra đến cửa, lúc phá được cửa chính vọt
ra đường thì nghe thấy tiếng bước chân đuổi theo đằng sau, có kẻ nổ súng,
viên đạn sượt qua người họ trúng ngay bức tường bên cạnh, phát ra âm
thanh trầm đục.

Tô Duy vội vàng lôi Thẩm Ngọc Thư tránh né, lại cuống cuồng lục ba lô,
không thể tiếc mấy trang bị quý giá đó nữa, lúc phải dùng thì phải dùng.

Không ngờ Tô Duy mới vừa cầm được quả lựu đạn phát sáng trên tay thì đã
thấy ánh đèn sáng lên trên đường, một chiếc Ford màu đen lao nhanh đến.
Chiếc xe thắng "két" lại bên cạnh họ, người bên trong hét: "Mau lên xe!".

Thẩm Ngọc Thư mở cửa xe, đẩy Tô Duy lên trước, bản thân lên sau, còn
chưa kịp đóng cửa thì xe đã chuyển bánh, lao đi.

Lúc này đám người bịt mặt đã đuổi ra tới cửa, vài tiếng súng vang lên phía
sau, đều không bắn trúng ô tô, cả hai quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đám người
đó bị bỏ xa đằng sau.

"Cảm ơn."

Tô Duy và Thẩm Ngọc Thư nhìn nhau, cùng thở phào, quay đầu lại cảm ơn
tài xế - cũng chính là Đoan Mộc Hành - đã tới hỗ trợ kịp thời.

"Lần này thật quá nguy hiểm." Đoan Mộc Hành trách, "Các cậu quá thiếu
cảnh giác, ra ngoài hành động mà không mang súng theo."

"Không ngờ trị an ở Bến Thượng Hải lại kém như vậy."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.