PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 232

dặn Bùi thám viên làm như vậy."

"Chuyện này không liên quan đến tôi." Đoan Mộc Hành nói: "Là Ngọc Thư
dặn như vậy, tôi chỉ thuật lại thôi."

Sau đó ánh mắt mọi người đều dồn về phía Tô Duy, Tô Duy xòe tay, nhún
vai, ra vẻ "bí mật nghiệp vụ, không thể nói ra", thực ra trong lòng cậu vẫn
thầm xỉ vả: Thẩm Ngọc Thư không phải không có ở đây, sao không trực tiếp
đi mà hỏi hắn chứ? Tuy cậu là cộng sự, nhưng tên đó từ đầu đến cuối có nói
gì với cậu đâu!

Nói tóm lại, trong lòng Thẩm Ngọc Thư, cậu còn chẳng quan trọng bằng
mấy cái thi thể kia.

Tô Duy vừa thầm rủa, vừa đưa tay vào túi áo, trước đó cậu đã khoét một lỗ
nhỏ trên túi, vừa đúng vị trí mắt camera của di động, thấy tất cả mọi người
đều đã đến đông đủ, bèn ấn nút ghi hình.

Trần Phong là kẻ đầu tiên lên tiếng.

"Chú tôi đã nói chuyện với trưởng phòng cảnh sát, các người không những
không thả tôi, còn đem tôi tới chỗ này, định công khai thẩm tra tôi sao? Các
người làm vậy không sợ mất chén cơm à?"

Trần Phong xuất thân giàu có và có thế lực, trước giờ chưa bao giờ rơi vào
hoàn cảnh này, lần này sụp hố ở Tô Giới, không những bị giam giữ, mà còn
không ai coi ra gì, tính công tử nổi lên, cũng mặc kệ thân phận của đối
phương là gì, ra oai phủ đầu trước.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.