PHI TƯỢNG QUÁ HÀ - Trang 234

tiên là để tu thân dưỡng tính, loại người như cậu mà cũng đòi trở thành danh
thủ cờ tướng quốc gia, về mặt nào đó mà nói, tinh thần không biết sợ này
quả đúng là khiến người ta phải khâm phục."

Trần Phong lại lần nữa ngớ người, chờ đến lúc hiểu được ý của Thẩm Ngọc
Thư thì tức giận đến đỏ cả mặt, giơ chân lên định đá người.

Thẩm Ngọc Thư tránh ra, lôi chồng báo cũ đã chuẩn bị từ trước, chìa ra
trước mặt Trần Phong.

Nhìn thấy ký sự trên báo, sắc mặt Trần Phong hơi thay đổi, yên tĩnh lại.

Tô Duy ghé lại gần, lớn tiếng đọc: "Danh thủ cờ tướng quốc gia say rượu
trượt chân, chết chìm trong hồ, thế gian không còn cờ vương, thật đáng
tiếc..."

"Câm miệng!"

Lờ đi lời Trần Phong, Tô Duy tiếp tục đọc.

"Trần Gia Hưng học đánh cờ từ nhỏ, chưa tròn hai mươi tuổi đã nức danh
trong giới cờ tướng, hào quang vô hạn. Sau này đấu với Liễu Trường Xuân,
vì thua nên phẫn nộ bỏ cờ, tự cảm thấy không còn mặt mũi nào trở về quê
nhà, từ đó phiêu bạt tới nơi khác, không còn danh xưng cờ vương. Năm dân
quốc thứ mười hai, trong lúc say rượu, Trần Gia Hưng đã bất hạnh trượt
chân rơi xuống nước mà chết, thọ..."

"Ta nói câm miệng!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.