PHÍA ẤY NGƯỜI ĐI - Trang 162

- Cháu Li đã 18 tuổi, con gái như thế là đã lớn khôn ông bà nhỉ?
- Vâng, cũng mừng là cháu nết na, ngoan ngoãn.
- Bà Hoán dò hỏi:
- Nhanh thế đấy, quay đi ngoảnh lại con gái đã đến tuổi lấy chồng, ông bà
lo dần cho cháu là vừa.
- Vài ba tháng nữa cháu ra trường, có đám nào rồi sẽ thưa chuyện với bà.

Câu trả lời của bố mẹ Li làm bà Hoán yên lòng. Con Li sẽ phải là cháu dâu
của bà. Linh cảm và cái nhìn sắc sảo, tinh tường mach bảo, chúng nó sẽ nên
duyên đôi lứa. Cháu bà với con Li đẹp đôi lắm. Ra về, bà thân mật ướm hỏi
Li:
- Mai ngày, Li làm cháu dâu của bác thì hay quá, bác mong thế đấy.
- Sợ anh An chê cháu bác ạ.
- Cái con này! Bác không chê thì đố nó dám chê trách.

Hai bác cháu cùng nở nụ cười cởi mở. Sau khi tiễn Bá Hoán ra về, Li lan
man nghĩ xa xôi, làn má ửng lên màu hồng. Trái tim thiếu nữ nhanh nhanh
những nhịp đập bất thường, lòng dày lên niềm vui mới lạ, êm ái khi nghĩ
đến An.

Ba bốn tháng trôi qua, nỗi đau mất mát trong tình yêu đã lắng dịu trong
lòng An. Hằng chỉ còn là những kỷ niệm buồn mà anh cố quên đi. Tính
cách mạnh mẽ, cứng rắng của người con trai đã giúp anh mau chóng lấy lại
trạng thái tâm lý cân bằng. vả lại, anh cũng tự chỉ trích và thầm nhắc nhủ
mình, chớ bao giờ yếu đuối trong lòng, đừng chìm đắm trong hoài niệm
tình yêu đã tuột khỏi tầm tay.

Tháng trước, đơn vị Nhảy dù của An đã tham gia hành quân “ tảo thanh” ở
vùng chiến khu D. Ngưng tiếng súng ở chiến trường, An bình thản quay về
xét đoán sự việc đã qua. Chính hành động kiên định của anh, không muốn
rời quân ngũ đã dần đến hệ luỵ tan vỡ tình yêu. Ở nơi chiến trường vừa
diễn ra, pháo đội của anh có tổn thất, may mà mảnh đạn chỉ vèo qua tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.