PHỐ - Trang 111

Mười ba

N

ăm nay thu về có chiều sớm hơn mọi năm. Mới chiều qua còn héo hắt

đến cả cây cành mà sáng nay, chỉ cần một làn gió se lạnh thổi tới là những
lá sấu vàng đã vội vã rùng mình bứt cuống trôi lãng đãng qua khung cửa sổ.

Ngồi nghiêng trên giường với bé Niên Thảo đầu đang hâm hấp nóng,

Loan khẽ liếc bóng người anh rể qua tấm gương ở góc nhà. Anh ấy vẫn thế,
vẫn như ngày nào chị Thảo lần đầu dẫn đến giới thiệu với cha mẹ, lực
lưỡng, tráng kiện, cằm vuông, trán rộng, tóc để tự nhiên, gần bốn chục tuổi
rồi mà cái nhìn ấy vẫn hồn nhiên, trong trẻo làm sao! Giá như, Loan nghĩ
anh ấy chịu khó để một hàng râu đen nhức trên mép nữa thì… Mà chị Thảo
cũng buồn cười thật cơ! Cấm có góp ý chồng một câu về cái ăn cái mặc bao
giờ, để đến lúc này nhìn anh ấy vẫn đầy chất lính tráng thô mộc như cái
ngày mới ở trong rừng ra.

- Thấm thoát đã được hơn một năm rồi đấy anh nhỉ?

- Mười ba tháng sáu ngày.

- Anh khắc lên tường à?

- Nhớ giúp bé Niên Thảo – Nam cười nhẹ – Không ngày nào nó không

nhắc đến mẹ, nhất là vào những trận ốm đau như thế này. Mà khổ quá cơ,
ngày trước mẹ nó có ở nhà nó hay lăn ra ốm như thế này đâu! Hay là tại
anh không biết cách chăm trẻ con?

- Vì anh cũng chỉ là một đứa trẻ con to xác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.