PHỐ - Trang 113

cùng ăn một tí gì đi chứ nhỉ? Cháu không chịu ăn, bố cháu buồn lắm đấy
mà dì cũng chẳng sang đây với cháu nữa đâu. Nào…

Nam bỗng thấy sống mũi mình nóng ran. Nếu không có Loan ở đây, chắc

anh cứ để kệ cho nước mắt mình rịn ra… Đã hơn một năm rồi mà con bé
vẫn ngẩn ngơ như những ngày đầu mẹ nó mới đi xa. Anh thương con quá!
Buổi sáng trở dậy, hai bố con bần thần không biết làm gì trong cái ánh sáng
trời nhập nhoạng. Vào bữa cơm, cả hai cùng gượng gạo và mấy miếng cho
xong để rồi lại tiếp nối một buổi tối dày đặc lạnh lẽo. Cứ thế, con bé có cao
lên nhưng gầy đi, ít nói, học hành sút xuống và tệ hại hơn là thường xuyên
đau ốm. Xa mẹ, nó như một con chim bị cớm nắng. Vẫn ăn uống, vẫn đi
lại, vẫn chuyện trò nọ kia đấy nhưng trong mọi việc, trông nó cứ vất vưởng
thế nào? Cũng may mà còn có ông bà ngoại ở gần đấy, có dì Loan không
ngày nào không tạt vào thăm cháu một tí. Khi tạt vào, cô thường mua theo
thức ăn rau cá cho hai bố con luôn, vì quá rõ ông anh rể rất vụng đường
mua bán. Khi nào cháu mệt mà nó lại thường xuyên bị mệt, cô ấy ở lâu
hơn, làm phận sự chăm sóc nấu nướng cho cả nhà luôn. Còn con bé, nó
cũng ít khi nào xa rời được dì nó. Mỗi lần dì nó tới hay dẫn nó đi chơi đâu,
con mắt buồn tênh của nó lại ấm sáng lên một chút. Nó tìm thấy hơi mẹ
trong hình dáng và thân xác của dì. Những ngày đầu, thấy ở nhà với bố
buồn quá, nó thường sang bên ngoại đến bữa ăn mới về, cũng có khi ông bà
giữ lại ăn luôn bên đó. Nhà đã vắng lại càng vắng. Biết được tình cảm
không nói ra của bố, gần đây nó quanh quẩn với bố nhiều hơn. Có lần anh
đi làm về muộn, nó còn tự động đi rửa nồi, vo gạo nấu cơm trước nữa.
Khổ! Mới chưa đầy tám tuổi, đã biết thế nào là cơm với canh nên hạt gạo
còn sống nhăn. Và miếng cơm vào miệng, hai bố con nhìn nhau cười nhưng
nước mắt lại chảy ra. Rồi những đêm gió mạnh hoặc buổi chiều ở ngoài
đường có đám đánh nhau hay vụ chẹt xe chết người là y như rằng đêm hôm
đó nó không dám đi ngủ trước. Nó cứ tha thẩn đi ra đi vào để chờ bố nhưng
công việc của anh lại không cho phép anh được đi nằm trước mười một giờ.
Thành thử có bận anh giả vờ vào nằm với con rồi chờ khi nó thở đều lại rón
rén trở dậy ngồi vào bàn. Ngồi được một lúc, lại thấy cái gì ấm ấm sau gáy,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.