PHỐ - Trang 115

Bận quá! Đúng là chán mớ đời thật! Loan nghĩ. “Bố thế nào rồi hả…”

Một câu hỏi ráo hoảnh giữa những kẻ ruột thịt! Giá như chỉ cần anh ấy nhìn
vào mắt mình lâu một tí, nói với mình một câu đằm thắm một tí thì có lẽ,
lạy thần phật, mình đã không thể ngồi yên thế này. Cô nguẩy đầu hất vèo
mái tóc ra đằng trước, ánh mắt sắc sảo đột ngột trở lại cũng như nó thỉnh
thoảng đột ngột ra đi:

- Bình thường. Vẫn bưng bê, vẫn mời chào khắp lượt, chỉ khác không

được vui vẻ như trước nữa và giá cả cũng tăng lên theo thời giá thị trường.

- Trung tá Um sao? Còn thỉnh thoảng đến không?

- Bình thường. Hôm nọ bị giải vào đồn công an vì đã nổi nóng hơi quá

với một kẻ dám xấc xược chê bai cách pha cà phê của ông cụ ở giữa quán.
Cũng may mà ông đồn trưởng nhận ra mặt.

- Còn nhà thơ kiêm soạn giả chèo?

- Vẫn thế. Nhưng nghe nói đã vào viện vì khối ung thư trong ngực bắt

đầu có triệu chứng di căn. Quân đội vừa cấp cho một căn hộ cũng ở phố
này để ông đón vợ con dưới quê lên cho tiện chăm nom.

- Thôi, cũng mừng cho ông ấy.

- Đã có mấy chiếc camera tìm đến ông để ghi lại những thước phim cuối

đời nhưng lại cũng có mấy bác nhà báo rỗi việc đang tìm đến rỉa nhẹ vào
căn phố nhà binh này.

- Rỉa?

- Vâng, rỉa. Làm sao mà rỉa? Thế cứ nhà binh là phải chịu thua thiệt đói

nghèo à? Người ta cũng có quyền đục tường mở cửa như mọi người, người
ta cũng cần phải sống chứ? Ai lại đi ví các ông tướng ta với các ông tướng
ngụy bao giờ. Vớ vẩn!

- Ấy, từ từ! – Nam phì cười – Điều này xin cô đối thoại với cậu Bình.

Cậu ta sẽ biết cách tranh cãi với cô đến nơi đến chốn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.