PHỐ - Trang 116

- Anh Bình khác – Loan vẫn không hề giảm giọng – Anh ấy viết bằng

nỗi xót xa chân tình của người lính còn mấy ông kia lại viết bằng sự hằn
học khoái trá không gắn bó máu thịt gì với đời lính các anh cả. Điếm!

- Lạ đấy!

- Cái gì lạ?

- Hóa ra cô em vợ tôi lại đứng về phía những người lính lao khổ chúng

tôi ghê thật! Tưởng lớp người tuổi trẻ như mấy cô chỉ khoái phỉ nhổ?

- Anh lầm! Cái gì cần nhổ thì nhổ chứ bạ cái gì cũng nhổ cả thì anh sống

với ai? Trời sinh ra lắm mốt thật. Mốt quần áo, mốt tóc tai, mốt xu-chiêng,
xi-líp, bây giờ lại lăng xê cả cái mốt phỉ nhổ nữa! Em đảm bảo rằng, chỉ ít
ngày nữa họ lại uốn lưỡi nói ngược lại theo thời thế cho xem.

Bỗng tiếng nói du dương của Bình lọt vào phòng trước cả cái thân hình

bé nhỏ của anh:

- Hoan hô! Hoan hô một quan điểm chính thống, thậm chí… trên cả

chính thống. Tự hào và đáng sống thay khi mà dòng máu chiến trận tinh
khiết và cao cả vẫn chảy trong người những cô con gái của những chiến sĩ
chân chính. Hoan hô!

Đến lượt Loan tỏ ra bối rối:

- Này, thế anh đã quên mất cái thói quen là trước khi bước vào nhà ai

cũng phải gõ cửa à?

- Xin lỗi! Nhưng nếu cứ gõ máy móc như thế thì làm sao tôi có thể nghe

được câu nói mang tính chủ đề mà tôi đang vỡ óc đi tìm trong bộ phim sắp
tới của tôi?

- Chỉ được cái vụng chèo khéo chống. Ghét! – Cô quay sang Nam – Em

đến công ty có tí việc, trưa chiều sẽ quay lại, anh nhớ cho con bé uống
thuốc đúng theo toa của bác sỹ. Ở lại, có mặt ông Bình lúc này chỉ tổ cãi
nhau, mất công!

- Thế à? Cảm ơn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.