PHỐ - Trang 118

giải phóng nhưng chưa kịp gặp thì bà ta đã trở lại Ca-na-đa rồi. Tiếc! Tiếc
đến nỗi chẳng dám hé mồm hở ra với ai nữa, kể cả mày. Bất ngờ, tháng rồi
nàng lại sang nữa, nghe nói hồi hương hẳn, hiện đang trú ngụ tại Sài Gòn.
Thế là tao nổi cơn đi tìm…

- Ngăn ngắn thôi! Tóm lại là tìm được không?

- Sao lại không được? Nhưng chỉ tiếc lúc gặp rồi thì…

- Nàng lại quá già, quá rách rưới và xấu xí chứ gì?

- Ngược lại. Tuyệt vời! Tuyệt vời về mọi phương diện, thậm chí… trên

cả tuyệt vời. Chỉ có điều nàng đi tìm tao nhưng lại không phải để tìm tao
mà tìm… Rót tao chén nữa, cứ động đến chuyện này là lại khát cháy cổ.
Thân tao khốn nạn, suốt đời chỉ là bung xung cho thiên hạ.

- Vậy tìm ai? Mồm miệng loanh quanh như đàn bà.

- Tìm mày!

- Tìm mình?… Ai nhỉ? Thật sự là mình không hề có…

- Kệ mày lục lọi ký ức. Mà cái đầu vô tâm của mày có ký ức chó đâu mà

lục. Sẵn sàng nhé! Trong ngày nay, có khi ngay bây giờ nàng sẽ có mặt tại
đây, chính gian phòng này. Chỉ cần nhớ: nàng nói gì cũng nghe nửa tai thôi
và tuyệt đối không được nhắc gì về tao, được nói tao vừa đến đây. Cùng
lắm, cứ nói tao hỏng rồi, bất lực rồi, đi-ô-xin ngấm đầy người rồi. Thôi, tao
phải chuồn đây kẻo không lại nổi sung lên con mắt đa tình khốc liệt của
nàng nhìn mày mất.

- Khoan đã – Nam ấn mạnh vai bạn bắt ngồi xuống.

- Á đau, cái thằng này! Tao có phải cái Thảo đâu?

- Mình cũng đang có một điều hệ trọng, mấy tháng nay chỉ mong cậu về

để hỏi.

- Mong tao? Gớm! Làm như đồng tính không bằng – Bình trề môi.

- Nghiêm túc, không đùa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.