PHỐ - Trang 109

Cả đêm hôm đó gã trằn trọc. Một trời những suy nghĩ, những mơ tưởng

đổ ập xuống, thi nhau nổ như hoa cà hoa cải trong đầu để rồi cuối cùng
đọng lại cái quyết định nóng nhức: Tại sao không mang xuống tới Vinh mà
bán nhỉ? Moi tận gốc, bán tận ngọn, ăn từ A đến Z khỏi qua tay thằng mất
dạy nào và nếu có ngu ngơ thì chí ít mình cũng về 60% giá trị thật là cái
chắc. Hôm sau gã ngậm ngùi châm lửa đốt rụi căn chòi, nơi đã lưu dấu
trong gã bao kỷ niệm không quên, như một lời giã từ bằng lửa rằng đời gã
từ nay không thể trở lại như xưa được nữa rồi dắt con chó ra đi. Gã cũng
không quên sắm một mâm sơ sài thắp hương khấn vái cho những vong hồn
oan khiên đã mở rộng lòng phù trợ của mình.

… Song, những vong hồn đá đỏ mới phù hộ cho gã được một nửa. Lãm

gục ngã ngay từ cái barie trạm gác đầu tiên. Tâng tâng viên đá đã được tháo
khỏi lần giấy bóng bao ngoài, người trạm trưởng đeo quân hàm xanh thẫm
có cái nhìn ranh mãnh lắc đầu: “Chết thật! Tài sản của nhà nước, của nhân
dân quý hiếm đến thế này mà tí nữa rơi vào tay con buôn kẻ cướp! Tốt lắm
nhưng cũng dại dột lắm anh bạn à! Nếu anh bạn biết điều tự nguyện nộp
ngay từ đầu thì đã được hưởng 50% giá trị rồi. Và một khi đã để cho người
nhà nước thọc tay vào tận lỗ đít thế này anh bạn chả còn gì nữa. Nhưng
cũng may là nhờ có nó mà cũng còn tạm tha cho cái tội đào đá trộm. Về
đi.”

Lãm nghe mà mang tai kêu lung bung chẳng hiểu gì. Con người trẻ tuổi

nhưng có cái đầu ngang ngạnh và kém phần lọc lõi kia đâu có biết rằng,
những vị sếp đá nom bề ngoài sang trọng ấy một khi đã không mua được
viên đá thì họ đâu có chịu để vuột trắng khỏi tay. Không ăn thì đạp đổ. Chỉ
cần một lời nói vu vơ, một cú điện thoại làm như vô tình, một mảnh giấy
viết tay xé ra từ vỏ bao thuốc lá… Là cả bảy cái barie của trạm gác liên
ngành sẽ vươn ra những con trăn đất độc địa chặn đứng anh lại rồi.

Đến lúc gã hơi tỉnh lại thì chiếc xe con sơn màu xanh của phòng thuế đã

cuốn bụi phóng vọt đi rồi, mang theo đi cả giọt tinh lực cuối cùng của con
người tội nghiệp. Đứng giữa đám bụi đường đỏ quạch cái miệng vêu vao
những râu của gã chỉ còn đủ sức ngáp ngáp mà không kêu, không khóc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.