PHỐ - Trang 192

- Nghe em nói mà anh phát chóng mặt – Nam giơ hai tay ra – Vậy còn

hơn mấy ông tướng cho thuê cơ à? Nơi nào thế?

- Tổng công ty lắp đặt máy và điện tử, chỗ cái Loan đang làm.

- À, chỗ cậu… cậu gì ấy nhỉ?

- Anh Hùng, người cùng sư đoàn với anh Um và các anh mà còn không

nhớ.

- Hùng… nhớ chứ! Hùng Nam Bộ, cái tay đẹp trai và có chữ nhất trung

đoàn cao xạ lúc bấy giờ và bây giờ vẫn đẹp trai, giàu có. Được đấy, trông
cái tướng đứng đắn, đàng hoàng. Nếu có liên doanh liên kết cũng có thể tin
được, em nhỉ? Cùng sư đoàn lại là cấp dưới của ông cụ nhà ta một thời, còn
tin ai hơn thế.

- Chưa chắc đâu – Thảo đứng dậy, vươn vai ngáp khẽ – Cơ chế thị

trường, đừng lấy quen biết ra để trông mong. Càng quen càng chết. Tất cả
là lãi suất, không có lãi, cha con vợ chồng vẫn có thể phản nhau, lôi nhau ra
tòa như thường.

- Thảo… dạo này anh thấy em nói năng nghe… khác quá! Cái gì mà

phản nhau, lôi nhau ra tòa?

- Còn anh – Thảo lại ngồi xuống, càng ép sát vào chồng – Anh cứ đi làm

bình thường. Nếu một mai thấy mệt, thấy chán, thấy nội bộ lắm cái nhức
đầu thì anh cứ thanh thản xin về nghỉ. Anh đáng được hưởng như thế, trước
kia và sau này, cả những ngày bố con vạ vật sống với nhau… Cứ nghĩ thế
là em lại muốn bù cho anh và con hết thảy. Và tất cả những tính toán vừa
rồi cũng chỉ vì anh và con. Bây giờ em toại nguyện rồi, mệt quá rồi… Có
thể chết được rồi nhưng… vẫn có điều chưa thể chết. Anh… Anh chiều em
một lần nữa đi… Nhưng phải thật ấy vào cơ… Tức là em muốn nói thật
cuồng nhiệt ấy… như ngày xưa ấy…

Đã nửa đêm, Nam đã ngủ ngon, hai chân hai tay giang rộng như cái nết

ngủ quen thuộc vốn có của anh. Nhưng Thảo vẫn không chợp mắt đi được.
Lần thứ hai, cái cảm giác kia không hề mất đi, thậm chí còn hằn rõ hơn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.