PHỐ - Trang 194

Hai mươi hai

T

ừ ngày Bình đi xa, mất bạn tâm sự, ông tướng già có vẻ trầm xuống. Sự

trở về của cô con gái đầu lòng chỉ làm ông vui trở lại được mấy ngày đầu
rồi sau đó lại thường xuyên ngồi kín ở buồng trong, không muốn đi đâu,
không muốn tiếp xúc với ai, càng không muốn bước chân ra phòng ngoài
để phụ bán cà phê với vợ. Bán gì nữa, ông trả lời khi cô con gái út hỏi,
khách chuyển sang uống hết ở các quán có đèn xanh, đèn mờ, có karaoke
xanh đỏ, có dịch vụ nọ kia đằng sau nó rồi. Có rồ thì mới chui vào cái quán
chỉ có hai ông bà già buồn tênh này. Loan hỏi tại sao bố không bắt chước
người ta mà đèn xanh đèn mờ? Động vào uẩn ức, ông đã quát, đuổi thẳng
cô con gái ra về.

Cô gái đâu hay rằng, cách đây cũng chỉ mới có mấy ngày, một gã thanh

niên trông tướng có vẻ dân buôn xe máy đã vào đây xúc phạm đến ông.
Ngồi một ghế, đặt hai chân lên ghế đối diện, gã nhổ toẹt hớp cà phê xuống
đất, nói trống lổng: “Bố già ơi! Cà phê nhạt bỏ mẹ! Bố có cái gì cay cay
uống không?” “Ở đây chỉ có cà phê thôi chú ạ! – Ông mềm mỏng trả lời –
Muốn uống cái khác, chú có thể sang quán bên kia đường.” “Quán của mấy
con đĩ ấy à? Tanh mồm. Thấy quán bố vắng mới ghé vào mà lại chả có thứ
gì! Buồn cho bố thật! Nếu không có, bố cũng phải biết điều đi mua hộ mấy
lon bia về đây, tôi sẽ có boa đàng hoàng cho bố.” “Thế à? Chú sẽ boa cho
tôi nếu tôi tỏ ra biết điều đi mua hầu chú à? – Rõ ràng cái giọng ông đã
rung lên nhưng còn cố nén – Thế thì chú đi quán khác nhé! Ở đây không
cần cái thứ boa ấy.” Gã thanh niên đã có vẻ say ở đâu, không nhận thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.