PHỐ - Trang 203

Loan bật lên một chuỗi cười thật ròn:

- Tôi chịu các ông các bà! Chỉ đơn giản một điều là bà chị tôi ngửi không

khí Tây, ăn của thức ăn Tây, mắt quen nhìn khuôn mặt Tây, tất cả đều bao
bọc xung quanh cái hương vị Tây phương thơm tho văn minh nhiều quá
nên trở về với anh chồng rừng rú, hoang sơ, tự nhiên đâm ra thất vọng vậy
thôi. Không sao đâu. Rồi mọi chuyện cũng sẽ quen đi. Và rồi cái mùi Việt
còn thơm hơn cái mùi Tây nữa kia.

- Chị cũng mong như thế – Thảo cúi đầu xuống, khẽ nói như nguyện cầu

– Chị đã cố mong, cố hiểu… Đã vùi đầu vào ngực anh ấy cố sống lại những
ký ức mặn nồng, những tình cảm thiêng liêng và dâng hiến nhất nhưng
sao… Chị vẫn thấy sờ sợ lạ lắm!

- Chị yên trí đi! Sợ đã có em. Nhưng chị nên nhớ một điều này – Cái

khuôn cằm rất mịn và tròn của cô gái hơi vênh lên – Chồng chị đang là của
hiếm trong cuộc đời mà thiên hạ đang coi tình yêu và tình dục như là
chuyện mèo gà, chó ngựa này đấy. Chị liệu mà giữ lấy. Típ người như anh
Nam không thiếu gì những người đàn bà ao ước như ao ước trở lại cái thuở
ái tình lãng mạn; ngây thơ của mình vậy. Em nói thật đấy.

Cô ngửa cổ cố uống cạn ly rượu chị rót cho rồi đứng dậy:

- Tạm thế đã. Bây giờ vào công việc, và có khi công việc sẽ làm cho chị

trở lại như cũ đấy. Tuần sau, anh Hùng tổng giám đốc sẽ bay ra đây làm
việc trực tiếp với chị về chuyện xây cất lại ngôi nhà và thuê mặt bằng. Em
đã điện rồi. Còn chuyện bố mẹ không có ý định trở về đây sống với anh chị
thì cái đó sẽ bàn sau. Cứ tiến hành khởi công cái đã.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.