PHỐ - Trang 201

không khi nào muốn thế. Chị không thể phản bội anh ấy được. Anh ấy tốt
quá, tốt đến nỗi…

- Tốt đến nỗi chị tôi… phải buồn. Oái ăm thật. Nào nói đi! Cứ như chị

đang xưng tội ấy, nó sẽ vơi nhẹ đi.

Nhà vắng vẻ. Tưởng mùa đông đã vĩnh viễn ra đi sau cả sáu tháng ngự

trị nghiệt ngã trên bầu trời thành phố, bất ngờ sáng nay nó lại quay lại, đẩy
nhiệt độ trong phòng xuống dưới 15 độ. Thảo đứng dậy lôi từ trong tủ lạnh
ra một chai rượu có mác ngoại đang dùng dở, tư lự rót cho mỗi người một
ly nhỏ, giọng cũng chợt nhỏ đi…

- Lạnh quá… Việt Nam mình lạnh quá! Uống một chút đi em, uống cho

ấm. Ở bên đó, mỗi khi nhớ nhà, nhớ… mỗi khi có điều gì buồn trong lòng
là chị lại phải nhấp một tí, lâu thành quen.

- Em lại khác. Lúc nào buồn, tốt nhất là nhảy lên xe phóng ào đến vũ

trường, lao bừa vào vòng ôm của một thằng đàn ông mạnh mẽ nào đó, quay
lộn vài trăm bước hay giở ngoại ngữ đọc ầm ầm lên một lúc, thế là qua.

Thảo không cười theo em, chị nhìn sâu vào đáy ly rượu màu hồng:

- Loan… Em còn nhớ lá thư chị viết về có nói chuyện một thằng cha tỉ

phú Việt Kiều sang từ trước 75 yêu chị không được rồi dùng thuốc… Định
hãm hại chị không?

- Nhớ chứ. Nhưng chị quên chưa nói thằng cha ấy có đẹp trai, có ga lăng

không?

- Em sao cái gì cũng đùa được cả?

- Cho em xin lỗi. Thế chị… Vẫn tức à?

- Không… Đêm đầu tiên trở về, khi anh ấy cuồng nhiệt ghì chị xuống,

mà anh ấy bao giờ chẳng cuồng nhiệt, nhất là lại xa nhau lâu như thế…
Không hiểu sao, điều này em có thể tin được không, chị lại bật nhớ đến
hành động cũng điên loạn… của hắn. Nhưng rồi nó cũng qua đi nhanh
chóng. Anh ấy cuốn chị đi. Tưởng rằng nó qua luôn nhưng không ngờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.