PHỐ - Trang 206

Hai mươi lăm

M

ùa đông trôi qua cũng là mùa gặt hái lợi nhuận thuốc lào bất ngờ của

gã. Ngay từ những ngày nằm chốt biên cương, gã đã mang máng nhận thấy
cái tầm quan trọng của thứ thuốc này đối với hầu hết đồng bào các dân tộc
miền núi. Bản làng giá rét mưa phùn gần như bị bỏ quên trong mông muội
và hiu quạnh, các ngôi nhà sàn nằm chìm trong sương giá còn biết làm gì
khác nữa ngoài tối tối cha con vợ chồng ngồi quây với nhau bên cái điếu
cày ống dài bằng chiếc đòn gánh. Lạnh thế, lửa ấm thế, cuộc đời tẻ nhạt
thế, thuốc lào không ngon cũng thành ngon, thuốc lào đắt mấy cũng thành
rẻ. Miễn là còn có đám sợi màu nâu mà vê vê cho hỏm vào nõ điếu.
Thường là một gói thuốc lào ở đây mua đắt bằng gấp rưỡi ở dưới xuôi, so
với mua tại lò, tại đất lại đắt gấp hai. Nhưng người ta vẫn mua bởi lẽ đất đai
trên này đâu có trồng được loại cây lá to như lá cải mèo ấy. Trung bình một
gia đình mạn ngược một tháng tiêu thụ vào phổi chừng hai lạng thuốc. Một
năm đã hai cân rồi. Một xã ba trăm gia đình, một huyện là bao nhiêu. Cần
bao nhiêu tạ thuốc cho một huyện trong một năm? Con tính sơ sài đó đã
cháy nổ trong đầu gã những ngày ốm liệt trên vỉa hè để có khi có thể nhai
nổi hai lưng cơm, gã quyết định tạm biệt vợ con giắt lưng toàn bộ số tiền
gần chục triệu kiếm được trên cây mía vào trận đánh mới nồng nàn mùi
khói thuốc.

Cứ cái gì mọc từ dưới đất lên, bám rễ vào đất là ăn. Gã nghĩ thế và lên

tàu xuôi ngang sang Tiên Lãng. Thuốc Tiên Lãng ngon nhất nước đã đành
nhưng thuốc Tiên Lãng lại còn rẻ nữa. Chỉ phải cái hơi nhẹ một tí chưa thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.