PHỐ - Trang 207

thích hợp với những bộ phổi mạnh mẽ của bà con trên ấy. Hai ngày la cà
trong một vài gia đình có truyền thống lâu đời thái thuốc, gã đã nhanh ý
học lỏm được cách chế biến sao cho nặng hơn, thơm hơn, để mới hít vào đã
dậy mùi và hít xong nhả khói ra thì không biết trời đất gì nữa. Gã nhẩm
tính, với loại thuốc ngon hơn hẳn thuốc các cửa hàng trên đó này, mỗi lạng
gã chỉ cần lãi năm trăm đồng (Trên đó bán hai ngàn rưỡi, gã chỉ cần hai
ngàn, lãi được năm trăm quá đi chứ!) Một cân là năm ngàn đồng, mười cân
là năm mươi ngàn, một trăm cân tức một tạ đã có năm trăm ngàn đồng rồi.
Mỗi chuyến tối đa bước đầu chắc cũng chỉ có thể thồ được trăm cân là hết
sức. Trừ tiền tàu tiền xe, thậm chí cả thuế má nếu có thì riêng chuyến lên gã
đã có trong túi ít nhất ba trăm ngàn. Tất nhiên là chuyến về cũng phải kiếm
cái gì kèm theo. Mộc nhĩ, măng mọc, nấm niếc chẳng hạn. Cứ bỏ rẻ đi cũng
thu vào hai trăm nữa. Thế là vốn đẻ ra vốn, lãi lại sinh lãi. Một chuyến đi
ba ngày, vất vả một chút là đã có thể kiếm được nửa triệu. Một tháng cố
gắng đi mươi chuyến, kiếm đủ dăm triệu… Chắc khá hơn cây mía nhiều.

Nhưng đấy chỉ là dự đoán trong đầu. Khi bắt tay vào thực hiện, gã đã đập

mặt vào hàng loạt khó khăn tí nữa thì đành bỏ cuộc.

Thoạt đầu là tiền cước xe. “Này cái anh tóc rậm có râu kia, bao gì thế?”

Người lơ xe hàng quát nhặng. “Bao gì đâu, gã trả lời nhợt nhạt, thuốc lào ý
mà.” “Mấy bao?” “Năm cả thảy.” “Vậy cứ một bao hai chục ngàn, xì tiền
ra!” “Tức là một trăm tất cả? không được, nhiều quá!” “Nhiều thì mời ông
quăng xuống hộ cho! Chiếm mẹ nó cả nửa mui xe của người ta.” Không
còn cách nào khác, chả nhẽ lại quay về, gã bèn chơi rắn, mặt lạnh tanh:
“Thằng nào thử vào đây mà quăng? Tao thách đấy.” Thấy có vẻ êm, gã
nhấn thêm: “Đây là thuốc mang cho bà con dân bản theo chính sách ưu tiên
miền núi mà tôi là người của hợp tác xã mua bán huyện trên đó, các anh
nên nương tay một tý. Hàng lậu thì các anh mặc sức cho qua, còn hàng tình
nghĩa này thì các anh lại chặt mạnh thế là không được! Tuy năm bao thật
nhưng nó nhẹ phèo phèo, ăn thua gì. Tôi sẽ buộc gọn lại.” Anh chàng lơ xe
đang còn ngần ngại thì bác tài đứng tuổi ngóc cổ lên, có lẽ không muốn
phiền phức ngay từ khi khởi hành, dễ gặp rủi: “Thôi được rồi. Người ta đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.