PHỐ - Trang 218

- Mẹ Thảo ơi!… Ơ, tay mẹ sao nhiều mồ hôi thế? Mẹ bị sưng phổi giống

con à?

- Niên Thảo! – Chị vội mắng át đi – Hỗn hào! Ngồi vào bàn học đi!

- Không sao, chị cứ để mặc cháu! – Người khách cười hiền từ, lôi từ

trong cặp ra một hộp sô-cô-la mác ngoại đặt vào tay nó – Cháu dễ thương
quá! Xin lỗi, chỉ nhìn cháu bây giờ là có thể hình dung ra chị ngày xưa như
thế nào. Đúng là như hai giọt nước.

Không rõ bằng cảm nhận trực giác nào xui khiến mà con bé chợt rụt tay

lại, không cầm lấy hộp kẹo, giương cặp mắt đen lay láy nhìn ông khách
một cách đề phòng rồi lui về chỗ của mình. Người khách bị hẫng, nhẹ đặt
hộp kẹo lên bàn rồi nói một câu chữa ngượng:

- Thời gian chị ở bên ấy, ở nhà chắc anh Nam và cháu… vất vả nhiều?

Câu nói trống rỗng về nội dung nhưng lại đầy đặn về sắc thái, cái sắc thái

sững sờ, bối rối, mất hẳn đi cái rành rẽ, tươi tắn lúc đầu. Tất cả những dấu
hiệu lăn tăn đó của hai người đều không lọt qua đôi mắt sắc sảo của Loan.
Cô lên tiếng như một trọng tài trên sân cỏ:

- Xong. Coi như đã quyết định. Anh Sáu không cần phải nghĩ ngợi gì

thêm mà bà chị tôi cũng không nhất thiết phải bàn lại với chồng. Lệnh ông
thua cồng bà. Xưa nay thế và bây giờ, sau ba năm bươn ba về, lại càng thế.
Tóm lại: Ngay tuần sau, mời anh chị tạm chuyển về ở với các cụ. Mọi việc
ở đây, từ thiết kế, xin thủ tục giấy tờ, tập kết nguyên vật liệu đến thi công
đã có anh Sáu và con bé này lo liệu. Đúng ba tháng sau, mời ông bà thượng
tá về nghiệm thu và ăn mừng tân gia. Gọn vậy thôi.

Thảo nhìn nhanh sang Hùng, mấp máy môi định nói một câu gì nữa và

cả người khách cũng chưa định chấm dứt ý tưởng của mình nhưng cả hai
đều ắng lại trước cái vẻ mặt ráo hoảnh cùng cách nói khô gọn của Loan.

Sáu Hùng miễn cưỡng cầm ca táp đứng dậy và, đến lượt anh tránh nhìn

vào đôi mắt đang mở to của chủ nhà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.