PHỐ - Trang 220

- Yêu ấy à?

- Thì đại loại thế.

- Sao chị lại hỏi vậy?

- Cũng là tiện mồm. Vả lại… thấy cái cách nói năng, đối xử của anh ta

với mọi người cứ có cái gì…

- Đầy sức quyến rũ phải không? – Loan cười to – Biết mà! Biết cái cách

hai người nhìn nhau, nói năng với nhau như phải gió là biết ngay mà. Còn
em nhé! Chưa và cũng có thể không, không bao giờ. Chất người này không
phải là chất em cần và anh ta cũng chả cần em. Tóm lại là không hợp. Rồi
chị xem em nói có đúng không.

- Chắc có vợ rồi?

- Chưa. Đúng hơn là đã có nhưng bỏ nhau rồi. Ông ấy bỏ. Từ đó ông ấy

không để ý đến ai nữa, kể cả em. Đời nhộn ra phết! Em đáo để lại thích
người trong trẻo, nhu mì. Ông ấy trai lơ, giàu có lại hướng về các bà các cô
phúc hậu đoan trang. Nhưng coi chừng đấy nghe bà chị! Chuyện gì ra
chuyện đó, chớ có nhập nhằng.

- Ơ kìa… nhưng mà… Loan! Chị đã nhập nhằng gì đâu? – Thảo cãi ngây

thơ.

- Nhưng kể ra – Loan cười ranh mãnh không hiểu thật hay giả – nhìn cái

bộ dạng con người nổi tiếng là lạnh lùng ấy bỗng chốc thộn mặt ra trước
chị thì cũng sướng thật. Vừa sướng vừa ức. Em ghen đấy. Từ tấm bé đến
giờ, cứ bao giờ ở cạnh chị là em cũng bị thua thiệt. Thôi nhé, em về. Việc
cứ thế. Lát nữa gặp anh Nam, nhất định em sẽ cảnh cáo ông anh nên bắt
đầu để ý đến nhịp đập đang có nhiều lộn xộn của bà vợ có tiếng là hiếu
hạnh đi là vừa.

Cô gái để rơi lại một chuỗi cười trẻ trung và tinh quái rồi đi khuất.

Không để ý đến đứa con đang nhìn mẹ chằm chằm, Thảo lặng lẽ ngồi
xuống ghế, vẻ mặt bần thần…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.