PHỐ - Trang 221

Hai mươi bảy

S

au một ngày nắng nôi nhục nhã đi khất nợ, hoãn nợ khắp các mối giao

dịch trong thành phố, vừa về đến nhà khách quân đội, Bình đã thấy ngay
một chiếc phong bì dày cộp đề tên mình để giữa bàn. Thư của Nam! Anh
mệt mỏi gạt lá thư sang bên rồi móc gói mỳ tôm ở gầm bàn lên, bóc ra, thả
vào ca, sau đó giội nước phích. Đi từ sáng đến giờ, nước phích không ai
thay nên chả có ngọn khói nào bay ra. Chán chường, anh gạt nốt chiếc ca
vào góc bàn rồi vật mình nằm xuống chiếc giường cá nhân mà tấm chiếu
trải ở trên vừa ngắn vừa rách lại vừa mốc bẩn, mắt mở thao láo nhìn lên
đám mạng nhện trên trần nhà ố nước…

Bình đang nợ ba trăm triệu!

Ba trăm triệu! – Cái giá phải trả cho sự ngây thơ và cuồng tín trong hành

nghề nghệ thuật của anh. Nghe bạn bè, nghe kỹ cả lòng mình, anh tạm dẹp
bỏ cái ý đồ làm phim về khu phố lính đang ách tắc để vào đây, thị trường
tiêu thụ điện ảnh của cả nước với ý đồ khác cũng không kém phần quyết
liệt: huy động vốn của bạn bè thực hiện một bộ phim truyện về chiến tranh.
Chiến tranh! Cái danh từ này chỉ thoạt nghe đã thấy lãng xẹt rồi. Càng lãng
xẹt hơn nữa với thị hiếu của hàng triệu người xem nơi đây. Bây giờ người
ta, nhất là giới trẻ, có ma nào chịu chui vào rạp để đốt cháy thời gian, đốt
cháy nửa vạn đồng bạc cho những cảnh giết chóc, máu đổ đầu rơi của một
thời đã tạo nên niềm tự hào của cả dân tộc? Họ vào rạp cốt để giải trí, để
nghỉ ngơi, để được chứng kiến những cảnh huống yêu đương bùi ngùi, ái
ân thác loạn, hay ít nhất cũng là những màn dã sử siêu nhân kích thích thói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.