PHỐ - Trang 219

- Tôi có việc lên Bộ một chút. Mọi việc có cô Loan ở lại bàn thêm với

chị… với anh chị. Tôi xin phép. Chú đi nghe cưng!

Bé Thảo chỉ hơi nhìn lên rồi lại cúi mặt xuống không trả lời. Sự xuất

hiện của ông khách đẹp đẽ nói tiếng miền trong kia không hiểu đã làm nảy
ra trong đầu nó một dự cảm gì mà để nó có thái độ lạ lùng như thế? Người
mẹ chưa kịp hiểu hết cái mạch ngầm của con thì Loan đã bước trở vào:

- Chị vừa rồi làm sao thế? Mọi việc đã ô kê rồi, điện cho người ta ra đây

rồi, gần năm trăm ngàn tiền vé chứ ít đâu, vậy mà lại còn xem xem thế nào
đã
… Buồn cười!

Thảo kéo em gái ra một góc xa bàn học của con, nét mặt khổ sở:

- Này… hay là ta thôi đi, nhỉ?

- Thôi là thôi thế nào?

- Khẽ… để cháu nó học. Chị nghĩ là ta tạm thôi cái chuyện nhà cửa này

lại một thời gian. Cũng chả vội gì, nhỉ?

- Nhỉ? Sao chị lại nhỉ dễ dàng thế? Thôi thì chị đi nói với người ta. Các

ông các bà tùy tiện thật! Chuyện làm ăn kinh doanh tiền tấn tiền tỷ mà cứ
như đi chợ mua mớ rau quả cà.

- Không phải thế – Thảo nhăn mặt lại – Là chị muốn nói… chị cứ thấy

ngài ngại thế nào ấy?

- Làm sao mà ngại? Chị định chờ cho giá xi măng, sắt thép, giá vôi gạch

lên gấp rưỡi gấp đôi rồi mới làm chăng? Nói chị nghe nhé: làm với người
ta, nguyên vật liệu mình không phải lo, họ lại mua được cái giá rất rẻ theo
hai chiều đối lưu; công thợ cũng coi như thợ nhà mà lại hoàn toàn đảm bảo.
Ngoài ra, chị có biết không, chỉ riêng tiền thiết kế cũng mười phần trăm,
tức là khoảng vài chục triệu rồi mà người ra không thèm tính vào đấy, còn
có dịp nào tốt hơn nữa?

- Chị bảo là không phải chuyện đó, cái cô này… Này, Loan! Chị hỏi thật

nhé, giữa em và anh ta có cái gì với nhau chưa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.