PHỐ - Trang 222

tò mò bạo lực. Một số đông khác dễ tính hơn, họ tặc lưỡi: “Phim à? Cái đó
không quan trọng. Việt Nam mình đã làm gì có cái gọi là phim. Nhưng cứ
xé vé vào để coi con bé hoa hậu ấy, con bé á hậu ấy đóng điếc ra làm sao”.
Thế thôi. Và bộ phim nào, dù dở yếu đến mấy nhưng cứ tạm hợp nhãn
thành phố là ăn. Phim càng lắm nghĩ ngợi, càng nhiều nhân bản, càng đặt
được ra lắm vấn đề sâu sắc thì xin mời, các ngài tự đi mà xem lấy. Vậy là
lỗ, lỗ chỏng gọng, lỗ không còn cứu vãn được một giọt. Còn những sản
phẩm ít nghĩ ngợi kia lại lãi. Lãi khủng khiếp, lãi hàng trăm triệu, lãi hàng
tỷ. Một ngôi sao điện ảnh được đào tạo chính quy, huy chương này, danh
hiệu ưu tú nọ ở ngoài kia vào, thủ hẳn một vai chính chỉ được trả hai đến ba
triệu đã gọi là quá ưu tiên. Nhưng những ngôi sao tự phát nơi này, không
cần biết có tài diễn hay không nhưng vai phụ cũng phải đưa năm, bảy triệu
thậm chí cả chục triệu mới uể oải gật nhẹ đầu. Còn vai chính… Thì chao ôi
là tiền! Chỉ cần mươi vai như thế là có thể mua biệt thự, sắm xe hơi đi đâu
cũng có một, hai vệ sĩ to như hộ pháp đi cùng…

Bình vào đây giữa tình thế ấy. Đi dạo một vòng phim trường, anh đã thực

sự thấy nản, thấy muốn trở về. Cái ách tắc này nó còn ách tắc riết róng hơn
cả cái mạch phim phố lính kia. Kiến thức đủ, vốn sống dày, lại tốt nghiệp
khóa đạo diễn phim truyện cấp thượng thặng của một vương quốc phim
trường, anh rất tự tin vào mình. Vậy mà mới bảng lảng đi qua có mấy cái
cửa rạp trung tâm, ghé tai nghe dăm lời bình phẩm của khán giả là cái tự tin
đó rạn nứt hoàn toàn.

Đáng lẽ câu chuyện chỉ dừng lại ở đó, anh sẽ nhân thể đi thăm lại vài nơi

chiến đấu cũ, bạn bè cũ rồi chuồn nếu như buổi chiều mưa ấy anh không vô
tình rẽ vào cái trụ sở làm phim trung ương đóng đại diện ở trong này. Chao
ôi là lắm người. Dường như các đoàn làm phim ở Hà Nội khăn gói quả
mướp kéo theo vào tất cả đây. Năm đoàn ngồi thành năm cụm ngoài sân.
Họ đang ăn cơm trong tư thế ngồi xổm. Mưa nhỏ giọt vào thức ăn, mưa rơi
vào những khuôn mặt âm thầm. Dãy nhà kiểu trại lính chạy dài gần đó
đang buông rủ những cánh màn màu cháo lòng trong ánh sáng điện vàng
vọt. Giống như một đoàn xe quá cảnh đến giờ ăn cơm chiều. Lại giống một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.