PHỐ - Trang 234

Lãm im lặng nghe, không nói lại một câu gì, vẻ mặt dễ làm cho người ta

lầm tưởng cho là khinh khỉnh. Tùng cũng tưởng như thế, ngó nhìn quanh
quất một lượt rồi cười nhạt:

- Nhà xưởng cơ ngơi trông có vẻ phát đạt lắm. Nhưng thôi, mày đang

bận hả? Đang làm chức phận ông chủ hả? Mừng, nhưng tao phải về cái đã,
làm việc đi!

Lãm cũng cười nhạt, còn nhạt hơn:

- Thì cứ việc về, ai cấm! Viên đá đỏ bị phá sản nhưng cái đầu anh có bị

phá đâu mà nhặng lên thế?

- Cậu nói thế là… có ý gì? – Tùng lại bỏ thõng chiếc ba lô xuống.

- Là cái ý anh phải ở lại đây, nhậu nhẹt cái đã.

- Hừm… cái thằng, lúc nào cũng chỉ… nhậu với chả nhậu. Thôi được!

“Cô Thoa có đấy không?” Lãm quay xuống nhà to gọi một tiếng. Chỉ lát

sau, một cô thôn nữ trẻ măng, dáng người mập mạp, hai má đỏ căng như
đang phát dục, chạy lên.

- Anh cho gọi em ạ? – Giọng cô ngoan như học trò.

- Làm hộ mâm cơm đãi khách nhé! Khách đặc biệt, cô nói tìm cho tôi

những món ăn ngon nhất vào.

- Dạ… khách đặc biệt, em hiểu ạ!

Thôn nữ khẽ liếc nhìn người lính một cái rồi đi xuống, đôi mông con gái

đảo qua đảo lại như đi trên dây. Lãm quay sang bạn:

- Nếu là người dưng hay khách hàng, tôi sẽ cho xe đưa ra ăn nghỉ ở

khách sạn tỉnh nhưng với anh thì lại khác. Phải ở đây, ngay tại vườn mía
này, thức với nhau trắng đêm, vất tất cả mọi chuyện đi.

Tùng lại ngồi xuống, nhìn chăm chú vào Lãm, cười lắc đầu:

- Cậu đận này trông khác quá! Hồi nãy tí nữa mình nhận không ra. Cứ

hệt như một thằng tư sản con. Tóc cắt ngắn, chải ngôi chải thứ, ăn mặc cứ
như sắp đi khai hội, lại còn dận cả giày đen, ca-ra-vát nữa! Kinh đấy. Mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.