PHỐ - Trang 24

nhất định cái vóc dáng tiểu thư mỏng manh kia sẽ bị cảm lạnh, anh buộc
lòng phải kéo cô vào một căn lán trống tuềnh trống toàng vốn là cái kho
gạo bỏ hoang lâu ngày của một đường dây hậu cần nào đó…

Lạnh quá! Gió thổi thông thốc đem theo những hạt mưa buốt nhói đập

vào những kẽ phên tre, phên nứa đã mủn vụn. Toàn thân cô run lên. Hai
hàm răng va vào nhau từng chập. Những hạt bắp nếp non đang va nhau…
đến nát ra mất! Anh xót xa nghĩ thế và vội vàng đi quơ lấy quơ để một ít
cành khô, củi mục còn sót lại, vun đống. Tiếng bật lửa vang lên ẩm ướt và
èo uộc. Rồi ngọn lửa cũng yếu ớt hực lên, ngọn lửa màu hồng. Hai gò má
tái nhợt của cô cũng ánh hồng theo những lần vải quần áo dính sát vào thân
thể mãi không chịu bong ra. Lửa nổ thơm nồng. Đôi mắt to đựng lửa sáng
lúng liếng. Đẹp thế? Lần đầu tiên anh chú mục nhìn kỹ cô để trong cái đầu
vô tư khoáng đạt của anh cũng lần đầu tiên nảy nở một điều băn khoăn:
không hiểu cô đẹp thật hay mưa gió, đêm rừng, lửa táp làm cho cô ấy đẹp
nhỉ? Lạ nhỉ? Viền sáng trên má, trên tóc, trên cổ, trên bờ vai mảnh nhỏ như
vai thiếu nữ nơi cô cứ ánh xanh lên, biến ảo như có chớp lửa bom lân tinh
dồn tụ vào. Và khuôn ngực nhu nhú, căng tròn trong lần vải áo đang khô
dần kia nữa… Anh chợt nhớ đến câu chuyện một nữ thần rừng ma quái và
đa tình ngày xưa nghe bà nội kể… Và bất giác ngồi nhích trở lại… Anh sợ.

Nữ thần rừng khẽ ngước nhìn anh. Viền lông mi cháy sáng, xôn xao, bối

rồi và… chớp nhẹ. Cô nhìn thấy lửa táp vào bộ ngực vuông vức có một vết
sẹo to tướng của anh. Vết sẹo bóng lên, phập phồng như đang ứa máu.
Khuôn mặt anh trong suốt như khuôn mặt một đứa trẻ nhưng lại rắn đanh
như thớ gỗ trên những bức tượng dựng giữa rừng của người Tây Nguyên.
Cái thớ gỗ quánh đặc có linh hồn ấy đang hiện diện rất gần cô, gần lắm…
Nhịp thở của cô bỗng dồn lên. Hay tiếng động rạo rực bung mở của cái cơ
thể cường tráng kia truyền sang? Kìa! Ngồi gần vào cho ấm đi anh! Cô nói
nhột nhạt. Cậu bé to xác vẫn bất động, thậm chí còn nhích xa hơn tí nữa.
Nếu thế, em cũng không thèm sưởi đâu, cho cả hai cùng chết rét, biến thành
hai con ma rừng luôn. Anh nhích lại. Bắp thịt ở ngực, ở đùi rung lên. Cô
cong môi lắc. Thì nhích chút nữa. Vẫn lắc đầu. Anh buộc nhích sát đến lửa,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.