PHỐ - Trang 78

Mười

N

hưng tối hôm sau, khi một tay anh dắt bé Niên Thảo, tay kia xách một

túi to đựng những đường sữa, khăn len, áo ấm và cả 500 ngàn đồng ra đến
nơi, ra đến cái khoảng tối hôi mùi chuột và mùi cống rãnh ấy thì đôi vợ
chồng gã nhai mía đã không còn ở đấy nữa. “Cô cậu ấy không biết đi đâu –
Chị hàng nước nói – Nhưng chắc chỉ dăm bữa lại trở về thôi” Anh phân vân
một lát rồi bảo: “Nhờ chị nếu cậu ấy trở về, chị làm ơn đưa hộ tôi cái túi đồ
này. Cứ nói là người cùng trung đoàn cũ gửi. Và nếu có thể được, chị nói
thêm cậu ấy có thể đưa vợ con vào chỗ tôi ở tạm một thời gian rồi tính sau.
Nhà chật nhưng khéo thu xếp cũng có thể ở được năm người. Con bé nhà
tôi có đông người, có em bé để bế có khi nó lại vui ra kia đấy. Đúng không
con?” Được bố hỏi, bé Niên Thảo gật đầu liền và nó quay sang bà hàng
nước với đôi mắt thăm thẳm như muốn nói: “Bố cháu nói đúng đấy ạ! Bác
cứ bảo em bé đến ở với cháu”.

Một tuần sau, chị hàng nước tìm đến tận phòng anh, trả lại túi đồ và lắc

đầu nói “Tối qua cậu ấy về nhoáng một cái rồi đi ngay. Nghe nói đi làm ăn
đâu xa lắm. Tôi đưa túi quà và nói lại tất cả những lời cậu dặn, cậu ấy cúi
đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói: ‘Bác cho em cám ơn người ấy nhưng không
thể nhận bọc quà này được vì vợ chồng em vẫn chưa đến nỗi. Khi nào kiệt
đường, em sẽ xin được đến quấy quả sau’” “Nhưng còn cái chuyện…”
“Chuyện dọn đến ở tạm chứ gì? Tôi đâu có quên nhưng cậu ấy cũng lắc
đầu, lại còn bảo: ‘Chỉ có ở chỗ của mình, dù là chỗ đất cát thì mới thanh
thản mà ở được.’” Nghe xong, Nam hừm một cái trong cổ, không nói gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.