PHỐ - Trang 79

Cứ ương gàn như vậy rồi chẳng biết cuộc đời của nó sẽ trôi đến đâu? Anh
nghĩ trở lại cái suy nghĩ cách đây nửa năm mà tưởng rằng đã hoàn toàn
quên đi…

Chỉ có điều mà cả anh cả chị hàng nước đều không biết được là sự xuất

hiện vừa bất ngờ vừa không bất ngờ của Dũng, cái anh chàng tướng cướp
mang tiền án đang xây nhà cho bố mẹ đó đã làm dòng đời của gã xoay
chuyển ít nhiều sang hướng khác.

* * *

Dũng đến đúng vào lúc gã lại đang đánh vợ. Gã đánh kiểu gì lạ lắm!

Đánh lặng lẽ, đánh không phát ra tiếng động, đánh toàn vào những phần
cong vênh thừa thãi trên thân thể người đàn bà, và người đàn bà cũng chịu
đòn lặng lẽ, âm thầm quằn quại, âm thầm ưỡn người lên lại lật người
xuống. Hai vợ chồng tạo nên một đoạn phim câm trong đêm tối. Chỉ đến
khi đứa con bọc vải nằm trong chân tường, cạnh một bãi nước đái chó khai
nồng ư ử khóc lên thì những thước phim bạo lực kia mới tạm được dừng
lại. Mà tiếng khóc của đứa trẻ được nuôi dưỡng trong nhà, hơi một tí đã
ngoạc mồm ra chói lói. Ở đây nó chỉ khóc vừa phải, khóc để cho mọi người
biết rằng nó đang khóc, khóc âm ỉ, khóc nghẹn tức vào trong, khóc như
nấc. Sống nơi đầu đường, chả lẽ bằng bản năng cảm nhận, cái sinh vật bé
bỏng ấy cũng đã biết kìm tiếng khóc của mình cho đúng với tính chất hẩm
hiu xó chợ ấy hay sao?

Không biết. Chỉ hay, chợt nghe con khóc, gã vội quẳng đẫn mía đang

được nện bí bụp vào người đàn bà xuống chiếu rồi chạy tới bế thốc ngay
lấy cái bọc vải nhàu nát ấy lên. Tiếng hắng cũng nát nhàu:

- Tôi truyền đời cho cô biết, cô muốn làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi

nhưng phải về trước mười giờ để cho thằng bé nó bú, nghe rõ chửa?

- Nhưng em… tại tàu Vinh hôm nay ra chậm chứ em có muốn đâu.

- Im cái mồm! Không có tàu thì biến, lang thang như con ăn mày ăn nhặt

ở đó làm gì?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.