PHỐ - Trang 81

- Cái gì om sòm vậy chú mày? – Dũng hỏi bằng cái giọng kẻ cả và quẳng

ra trước mặt gã gói thuốc có in ba con số 5 cũng với cách thức kẻ cả không
kém – Cái gì mà vợ chồng xử với nhau nghe có vẻ nhọc nhằn quá thể vậy?

Từ trong bóng tối, gã giương hai con mắt đựng đèn đường đỏ quạch như

mắt thú lừ lừ nhìn vào mặt người hỏi một lúc lâu rồi mới nhấm nhẳn:

- Làm gì kệ cha tôi. Việc đếch gì đến ông!

- Việc chứ – Khác với vẻ lạnh lẽo khinh đời và kiểu ăn nói hóc hiểm

hàng ngày, Dũng nở một miệng cười rất tươi – Chú làm anh nhớ lại một
thời khổ sở của anh, sao lại không việc? Buồn cười!

- Ông muốn gì?

Giọng nói của Lãm đã trở nên thực sự căng thẳng, nó chứng tỏ con người

trông bạc nhược này không mấy thích thú khi một ai đó bỗng dưng giở
giọng trịch thượng cha chú ra với mình.

Dũng tru miệng huýt một hơi sáo dài như còi cứu hỏa rồi ngồi gần lại đối

tượng:

- Đừng quá chú ý đến bộ quân phục dạ len trên người tớ. Giới thiệu nhé:

Dũng, Đặng Tấn Dũng, chín năm tù giam vì tội hành hung trấn cướp trên
suốt đoạn đường sắt Hà Nội – Lào Cai mới mãn hạn về, nay đang tập làm
lại một thằng lương thiện. Nói thêm: vốn đã từng có ba tháng là lính tiền
tiêu thuộc cao điểm 45 Xí Mần, rồi sau đó là bùng vì đếch chịu được đói,
yên tâm chưa?

Lãm không nói gì, vẫn chỉ nhìn, Dũng nhìn lại. Một nhếch nhác, một

đỏm dáng, một chừng trên ba mươi, một mới có khoảng hai mươi lăm tuổi,
một đã thực hiện trót lọt thời hạn nghĩa vụ quân sự, một lại dở dang nhưng
lại chung nhau một mẫu số của những bữa cơm đại đội, những đêm gác
lạnh tê người, những khát khao vô cùng lặt vặt và những bóng núi bóng
rừng ăn sâu vào mắt nên chỉ cần nhìn thôi cũng đã đủ nói nhiều hơn mọi
câu nói dài dòng. Lãm ngập ngừng đưa bàn tay nhơm nhớp nước mía của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.