PHỐ - Trang 82

mình ra nắm lấy bàn tay to khỏe của người bạn lớn tuổi đang phóng khoáng
chìa sẵn ra trước mặt.

- Được đấy! Bàn tay cậu được đấy – Dũng cười khà khà – Cái cách nhìn

cũng không đến nỗi, hơi láo một tí nhưng cũng đàn ông lắm, có vẻ chịu
chơi, vậy mà… ai lại đi đánh đập đàn bà vậy, nó phí đi, dù cho cái cách
đánh đập của chú cũng tỏ ra rất đàn ông. Mình khoái đấy. Khà khà…

Lãm cũng cười. Có lẽ lâu lắm rồi người ta mới thấy cái miệng phồn thực

luôn mím chặt kia nó cười. Hóa ra cười lại khá lành hiền, thậm chí còn hơi
phần ngô ngọng, yếu mềm nữa.

- Tốt rồi chú em ạ! – Dũng vỗ vai người bạn mới đến bụp một cái – Sống

như con chó mà cười được như vậy là thoát rồi. Gần chục năm ở tù, nói
thật, nếu tôi mà không biết cách cười to lên được vài lần một ngày thì chắc
đã lấy cật nứa thiến dái mà chết đi cho rồi. Hút thuốc đi!

Tính cách khuất phục tính cách. Có lẽ cái tính cách mạnh mẽ phong trần

pha một chút dạn dĩ, ngạo đời kia đã phần nào làm giảm nhẹ đi được cái
mặc cảm tự ti nhưng lại làm ra vẻ tự tôn lúc nào cũng muốn tràn ra tận kẽ
răng của gã trai. Gã cúi xuống rút một điếu thuốc đưa lên mũi hít hít một
lúc rồi mới cắm vào miệng.

- Cầm luôn lấy mà hút – Dũng khoát tay.

- Một điếu thôi. Nhẹ lắm!

- Này, hỏi nhé: sao chú mày nhai mía dữ thế?

- Quen. Không nhai, biết làm gì?

- Nhìn chú là biết ngay dân đi lính trở về. Vùng nào?

- Vị Xuyên.

- Tao cũng đã từng ở Vị Xuyên. Khổ kinh người! Nhưng được cái bọn

đàn bà con gái ở đó… ngon. Khi gió heo may về, đứa nào đứa ấy chín
mọng như quả táo, có thể nhai rau ráu được cả xương lẫn thịt. Mà có khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.