PHỐ - Trang 84

- Đúng cái mốc xì! Đúng thế mới khốn nạn. Nhưng thôi, nghe này: thấy

hoàn cảnh chú, tôi thực sự ái ngại. Thằng đàn ông sống kiểu gì cũng không
xong nhưng còn cô ấy và đứa bé, nhất là đứa bé, như vậy không ổn. Đúng
ra không ổn cũng kệ cha chú, cuộc sống này đã dạy cho tôi biết chẳng rỗi
hơi đi dính vào chuyện thiên hạ, rách việc nhưng… chú lại là lính. Mà
thằng lính thì… biết nói thế nào nhỉ? Cũng đếch cần nói gì hết, theo tôi,
ngay sáng mai chú cho gửi vợ con về đâu đó, nội hay ngoại, tùy, còn riêng
chú thì bắt đầu xắn tay lên mà làm ăn.

- Làm ăn… Làm lại cuộc đời – Giọng gã trai lại trở về cái vẻ lừng khừng

– Bố khỉ? Lại giống như cái giọng của thằng cha phó chính trị đại đội. Làm
ăn? Làm ăn cái gì?

- Chính trị nào ở đây, hở? – Cặp mắt xếch của Dũng quắc lên đầy vẻ trấn

áp như cái dấu vết không thể xóa được của một thời ngang dọc – Tao mà lại
đi nói chính trị với mày à? Thằng dở người! Tao nói cái cụ thể. Vợ chồng
mày muốn sống được phải có nghề, mà thời thế này muốn có nghề phải có
đạn. Tao dám chắc rằng trong bụng mày có thụt hết cứt ra thì cũng đéo có
một mẩu đạn nào đủ cho một vại bia, đúng không?

- Vậy thì sao nào? – Vẻ mặt gã cũng rắn câng lên.

- Thì hèn. Mà ở thằng đàn ông, cái hèn là cái khốn nạn nhất.

- Tôi đang khốn nạn đây.

- Thế thì phải đi kiếm đạn. Kiếm bằng mọi cách.

- Kể cả cái cách của ông anh ngày trước? – Gã cười nhẹ trong cuống

mũi.

Thay vì phải tóm ngay lấy ngực gã, Dũng lại chợt phá lên cười:

- Nói chuyện với thằng này chỉ muốn đánh. Đời lính dạy mày được cái

lối ăn nói xỏ lá ba que ấy hả?

- Này! – Gã trai đứng dậy, giọng gằn xuống – Ông có thể làm ơn không

nhắc đến cái đời lính ấy một tí được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.