PHỐ - Trang 76

- Sao lại coi như? – Hắn gằn giọng rồi quay lại nắm ngay lấy cái đuôi tóc

khá dài của vợ – Thế còn cục tiền nào đây? Bao nhiêu, nói!

Hắn móc túi quần lấy ra một bọc tiền toàn giấy 5000 xanh biếc được bó

cứng với mấy vòng dây cao su, gí sát vào mũi ả. Ả nhăn nhó khổ sở, hai tay
chắp lên ngực không ngừng nâng lên hạ xuống theo cái kiểu lạy chủ của
giống chó Nhật nhưng mắt lại hướng về phía Nam vẻ cầu cứu thê thiết:

- Mình bỏ em ra… Em không…

- Không cái gì? Nói! Nói không tao giết!

- Thì mình để em nói – Nước mắt ả bỗng dưng trào ra – Mà mình có cho

em được nói bao giờ đâu. Đó là tiền… tiền em bán chiếc… va li của… của
chú đây.

Bốp!… Một cái tát quất mạnh vào mặt ả. Con đàn bà ngã lăn ra đất, chỉ

chòi đạp đôi chân mà không hề kêu lên một tiếng. Bịch!… tiếp liền là một
cái đá ngang hông khiến ả quằn lên rên rỉ. Hình như chưa hả giận, bàn chân
đi dép dọ của hắn chực vung lên một lần nữa chưa biết ném vào đâu thì
Nam nhảy ra cản lại. Anh nắm ngực áo gã lôi mạnh ra phía sau:

- Thôi đi, thằng hèn! Dù thế nào mà cậu đánh đàn bà thế cũng là hèn! Đỡ

cô ấy dậy! Cậu mà còn giở trò nữa là chính tôi sẽ nện cậu.

Gã trai cười nhạt, hất mạnh bàn tay đang nắm ngực mình ra rồi quẳng

gói tiền vào đống chăn len, giọng gã bỗng chìm xuống âm u:

- Khốn nạn! Cho mày đi ra chợ ra ga để kiếm tiền về nuôi thằng con mày

là tao đã khốn nạn lắm rồi, nhưng đấy là ở ngoài chợ, ở những nơi buôn
bán lừa lọc, đểu giả với nhau, còn phố này, cái phố toàn những kẻ khốn khổ
như thằng chồng mày thì đã bảo là phải chừa ra. Lần cuối cùng, mày đã
nghe ra chửa?

Cô vợ cắn chặt môi cho tiếng khóc khỏi bật ra, gật gật đầu, một bàn tay

vô tình khẽ chạm vào bộ ngực căng mẩy mà nước sữa đang ướt nhèm ra cả
ngoài lẫn vải áo.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.