PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 106

Chương VII

7.1

T

hái Kỳ, hôm nay ngài phải rời cung.” Trinh Vệ nói.

Ngày hạ chí đã qua, Thái Kỳ biết sớm muộn gì mình cũng sẽ phải

nghe những lời này.

Cậu đặt đũa xuống: “Ta biết rồi.”
Sáng nay, Thái Kỳ dậy sớm hơn mọi ngày, ngay cả trang phục Sán Tử

chuẩn bị cho cậu cũng lộng lẫy hơn bình thường. Cậu đã sớm chuẩn bị tinh
thần đón nhận ngày này.

Dung Khả dịu dàng vỗ lưng Thái Kỳ: “Không cần phải lo lắng.”
“Dung Khả, chị có đi cùng em không?”
Dung Khả mỉm cười: “Vâng, em sẽ ở bên cạnh ngài.”
“Còn Sán Tử thì sao?” Thái Kỳ có cảm giác cô sẽ không đi.
Trinh Vệ gật đầu, câu trả lời của cô cũng giống như suy đoán của Thái

Kỳ.

“Tất nhiên Sán Tử cũng sẽ đi cùng, nhưng cô ấy phải ẩn thân. Tuy

ngài không thấy, nhưng Sán Tử chắc chắn đang ở đâu đó rất gần.”

Thái Kỳ thở dài thất vọng. Nếu Sán Tử ở gần đó thì đến lúc cần, cô

không thể nắm lấy tay cậu cũng như vỗ về, an ủi cậu.

“Em hiểu rồi…”
Trinh Vệ và Dung Khả đi trước, phía sau là mười tiên nữ khác, vây

quanh Thái Kỳ ở giữa. Đoàn người đi xuống con đường nhỏ, hướng về
cổng Bồng Lư cung. Trước khi cánh cửa được mở ra, Thái Kỳ vẫn nhớ bên
kia là một mê cung hoang vu kéo dài, nhưng giờ đây, cảnh vật bên ngoài đã
thay đổi hẳn. Tầng tầng lớp lớp những ngọn núi cao vút tạo thành những
cơn sóng xanh rêu, thấp thoáng trên sườn núi là bãi cỏ điểm màu sắc rực rỡ.
Những căn lều san sát, xen vào đó là hàng loạt cờ xí, chuồng trại đã được
dựng lên để giữ ngựa và các loại thú kỳ lạ khác cùng những dây phơi quần

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.