PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 107

áo. Rất nhiều người ăn mặc đủ kiểu dáng dạo quanh, như một ngôi làng
nhỏ đột nhiên xuất hiện.

Thái Kỳ bắt đầu cảm thấy e sợ mà nắm chặt lấy tay Trinh Vệ.
“Đừng sợ, thư giãn một chút nào.”
Thái Kỳ dùng ánh mắt đáp lại Trinh Vệ và hít vào thật sâu. Trinh Vệ

nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cậu, bắt đầu bước về phía trước. Một người đàn
ông ở trước một cái lều gần đó đã thấy họ và quỳ xuống, hành động này
nhanh chóng lan ra, rồi tất cả những người đang trò chuyện trên bãi cỏ đều
đồng loạt quỳ xuống. Thái Kỳ nắm chặt hơn tay Trinh Vệ, run rẩy nhìn về
phía chiếc trâm cài tóc của vị tiên nữ đi phía trước, hy vọng việc này giúp
dịu đi cảm giác khó chịu vì bị quá nhiều ánh mắt nhìn chằm chặp.

“Ngài ổn không?” Giọng nói dịu dàng của Dung Khả vang lên phía

sau.

“Vâng… Em nói chuyện được không?”
“Dĩ nhiên. Không cần phải sợ.”
“Vâng ạ.”
Nghi thức dâng hương xem ra không khó như cậu đã nghĩ nên Thái

Kỳ thở phào nhẹ nhõm.

“Tất cả đều ở đây ư?”
“Không ạ, chỉ mới có một nửa đến trước.” Dung Khả trả lời.
“Ồ, tốt…”
Nhìn quanh, cậu thấy rất nhiều người bận giáp trụ. Có rất nhiều người

trẻ cũng như lớn tuổi, tuy đàn ông nhiều hơn nhưng số lượng phụ nữ cũng
không ít.

“Em không ngờ lại có nhiều nữ đến vậy.”
Trinh Vệ mỉm cười, nụ cười của cô không giống như thường ngày,

như cố nén đi cảm xúc riêng. Trinh Vệ cũng hồi hộp, đó là cách cô để thể
hiện tâm trạng của mình.

“Dĩ nhiên… Ngài thích phụng sự nam vương hay nữ vương?”
“Em cũng không biết.”
Con đường từ cổng lớn đến Phủ Độ cung được bao phủ bởi bờ đá, rất

nhiều người đã tụ tập hai bên người, quỳ xuống chào họ, khiến Thái Kỳ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.