PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 108

cảm thấy không tự nhiên.

“Tại sao tất cả mọi người đều quỳ?”
“Đó là nghi thức.” Trinh Vệ biết nếu cô dùng từ ‘địa vị’, Thái Kỳ chắc

chắn sẽ không hiểu lắm, nên cô đã thôi dùng từ này.

“Em có cần phải chào lại họ không?”
“Bây giờ thì chưa. Khi trò chuyện cùng ai đó, ngài có thể mời người

ấy đứng lên.”

“Em nói chuyện với họ được à?”
“Sau khi nghi lễ dâng hương kết thúc thì ngài có thể hỏi bất cứ ai về

bất kỳ chuyện gì.”

“Có rất nhiều thú vật ở đây…”
“Đó là yêu thú. Tất cả mọi người đều cưỡi yêu thú đến đây.”
“Ồ…”
Một số trông như hổ, một số trông như sư tử, số khác lại trông như

ngựa hoặc bò.

“Yêu thú cũng có thể hàng phục được sao?”
“Đối với yêu thú thì phải bắt rồi thuần dưỡng chúng. Nào, cẩn thận

một chút. Khi vào trong, nhớ phải cúi đầu thi lễ nhé.”

Thái Kỳ dừng lại nhìn quanh và nhận ra Phủ Độ cung đã ở ngay trước

mặt. Bên trong không giống Bồng Lư cung, bốn phía đều được tường cao
phủ kín, che khuất đi cái nhìn của người khác. Trần nhà cao và rộng, một
bàn thờ lớn được dựng đối diện với cửa ra vào, chính điện trông như một
đền thờ. Thái Kỳ làm theo lời Trinh Vệ, sau khi cúi người trước bàn thờ,
cậu đi về phía tường, lấy một nén nhang rồi dâng hương. Sau đó, đi lên một
cầu thang nằm ở góc phải, đến một tế đàn cao. Đó là một căn phòng kiểu
Nhật, trải tám tấm chiếu tatami

[1]

, một mặt là tường , ba mặt còn lại phủ

màn trúc. Tấm màn phía trước đã được kéo lên, bên trong là một chiếc ghế,
từ đó, có thể quan sát cổng vào Phủ Độ cung và bàn thờ. Thái Kỳ ngồi
xuống, lặng lẽ nhìn các tiên nữ túi bụi dâng hương. Cậu cảm thấy có ánh
mắt đang nhìn mình, Thái Kỳ nhìn xuống và nhận ra rất nhiều người đang
nhìn lên hướng cậu từ phía cửa Phủ Độ cung. Sau khi các tiên nữ hoàn tất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.