PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 109

nghi lễ, họ cũng lên tế đàn trên cao ấy. Tất cả màn trúc đều đã được kéo
lên, lúc này, Thái Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Thả lỏng một chút đi.” Trinh Vệ mỉm cười.
“Bị nhiều người nhìn thế này nên tự dưng em cản thấy hồi hộp.”
“Rồi ngài sẽ quen thôi.”
“Em gọi Sán Tử vào được không?”
“Nếu hạ màn xuống thì không có vấn đề gì.”
Nghe Trinh Vệ nói thế, Thái Kỳ liền gọi Sán Tử, chỉ trong chớp mắt,

nữ quái đã xuất hiện bên cạnh cậu. Thái Kỳ dựa phần thân báo của Sán Tử,
cô dùng hai tay ôm cậu vào lòng, giúp cậu bình tĩnh hơn. Trong vòng tay
của Sán tử, Thái Kỳ cảm thấy thật ấm áp.

“Không cần phải hồi hộp thế đâu.” Trinh Vệ cười.
“Em biết, nhưng em không thể… Giờ em phải làm gì?”
“Những người lên núi cũng sẽ dâng hương. Trước khi trở về, ngài có

thể ngồi đây quan sát họ, còn không thì ra ngoài trò chuyện với những
người khác cũng được.”

Trinh Vệ vừa nói xong thì đã có một người tiến vào cung dâng hương,

trông ông ta có vẻ cứng rắn khác thường, và ông ta cứ đi như thế về phía
bàn thờ.

“Thái Kỳ có cảm nhận được vương khí không?” Trinh Vệ thì thầm

vào tai Thái Kỳ.

Thái Kỳ lắc đầu, tỏ vẻ không biết.
“Không sao. Nếu cảm thấy có vương khí, cứ gọi chúng em lại rồi nói

nhỏ nhé.”

“Vâng.”
Sau khi dâng hương ở chính điện xong, người đàn ông kia đi về phía

tế đàn, cúi người rồi quỳ xuống. Đó là một người đàn ông lớn tuổi, thân
hình to lớn như lực sĩ. Thái Kỳ cố gắng nghe xem các tiên nữ nói gì với
ông ta, tuy nhiên, Thiên Khải, thứ cậu vẫn chưa biết là gì, có vẻ như không
xuất hiện cùng người đàn ông này. Nhìn ánh mắt ra hiệu của Trinh Vệ, Thái
Kỳ lắc đầu, ra hiệu không có gì đặc biệt xảy ra cả.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.