Chương XII
12.1
Đ
ới quốc nằm ở cực Đông Bắc, thủ đô là thành Hồng Cơ.
Huyền Vũ mất một ngày một đêm để đi từ Bồng Sơn về đến đỉnh Hồng Cơ
sơn thẳng đứng giữa trời xanh. Huyền Vũ là một con rùa khổng lồ có kích
thước bằng một hòn đảo nhỏ. Trước khi Thái Kỳ và Kiêu Tông rời điện
thờ, nó đã chờ sẵn giữa Vân Hải và ra hiệu cho tân vương và kỳ lân leo lên
mai từ đỉnh đầu mình. Đầu nó đặt trên bờ, trông như một hòn đá lớn, mai
rùa lồi lõm như đá tảng. Trông nó có vẻ giống như Bồng Sơn, không ai biết
Huyền Vũ đến từ đâu, cổ và mai nó đều có mùi ẩm thấp. Ở giữa chiếc mai
rùa là một cung điện nhỏ dùng để nghỉ qua đêm.
Trong khi cuộc hành trình trên lưng rùa diễn ra, ở Bạch Khuê cung,
vương cung của Đới quốc, đại tiệc đã được chuẩn bị để nghênh đón tân
vương. Thái Kỳ đứng ở phía trước, thứ đầu tiên cậu thấy và một hòn đảo
nhỏ vươn thẳng lên giữa bầu trời mây. Khi đến gần hơn thì tiểu đảo này
trông có hình móng ngựa, trên bờ là hàng loạt những cung điện. Những bức
tường và cột đều sơn trắng, máu ngói màu xanh sẫm hơn Bồng Lư cung.
Những cơn gió thổi qua con vịnh nhỏ rất ôn hòa, toàn bộ cung điện soi
mình xuống bờ hồ trên không như một bức tranh phong cảnh tuyệt đẹp.
“Đó là Bạch Khuê cung, có đẹp không?”
Thái Kỳ ngây người gật đầu khi nghe tiếng Kiêu Tông.
“Bên này là chính điện, còn đó là hậu điện.” Kiêu Tông giơ tay lên.
“Cao Lý, ngươi sẽ sống ở Nhân Trọng điện phía bên kia.” Kiêu Tông chỉ
vào một tòa nhà bên bờ hồ.
“Thần sẽ sống ở đó ư? Chẳng phải thần chỉ là thần tử của Bệ hạ thôi
sao?”
“Dĩ nhiên, Cao Lý. Tuy là cũng là thần tử, nhưng địa vị của ngươi
quan trọng hơn họ rất nhiều. Lấy một con thuyền làm ví dụ, nếu ta là cánh
buồm thì ngươi là chiếc mỏ neo. Cả hai không thể thiếu nhau.”