PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 184

“Nhưng thần nghĩ chúng ta không nên thay ông ta sớm như thế…”
Kiêu Tông nhìn Thái Kỳ và mỉm cười. “Cũng phải, cứ để hắn làm

thêm một thời gian nữa xem sao.”

Thái Kỳ cúi đầu, cậu biết nụ cười này của Kiêu Tông là dành cho cậu.

“Xin lỗi, thần đã quá lời…”

“Không sao. Những câu hỏi của ngươi cũng khiến ta dễ chịu hơn.”
Thái Kỳ biết Kiêu Tông chỉ an ủi cậu. “Xin lỗi…”
Nhìn vẻ mặt buồn bã của Thái Kỳ, Kiêu Tông đứng dậy. “Cao Lý,

ngươi đang lo lắng gì thế? Có thể nói cho ta biết không?”

Thái Kỳ liền lắc đầu. “Không, không có gì.”
Kiêu Tông đặt tấu chương xuống, nhìn về phía Thái Kỳ rồi bất chợt

nhẹ nhàng ôm lấy cậu. “Ngươi… nhớ Bồng Sơn phải không?”

“Không phải ạ…”
“Nếu nhớ các tiên nữ thì cứ nói với ta. Không cần phải khổ sở đến

thế.”

“Không ạ…”
“Nếu vậy, ngươi đang phiền não vì điều gì? Không cần phải kể cho ta

nghe tất cả. Ngươi vẫn còn nhỏ, đừng tự miễn cưỡng mình.”

Thái Kỳ không biết phải trả lời ra sao.
“Sau khi đại lễ đăng cơ kết thúc, ta sẽ đưa ngươi đến Khánh quốc

thăm Cảnh Đài phụ, ngươi thấy thế nào?”

“Không…”
“Ngươi cho rằng ta không đủ năng lực ư? Vì thế nên ngươi mới lo

lắng như thế khi trao Đới quốc cho ta.”

Thái Kỳ lắc đầu, tuy nhiên, điều này không hẳn không đúng. Cậu cảm

thấy trách nhiệm của mình là phải ở bên cạnh Kiêu Tông. Không phải Thái
Kỳ không tin tưởng Kiêu Tông mà cậu lo lắng anh có thể vô tình phạm phải
sai lầm.

Dù gì, Thiên Khải cũng đã không xuất hiện.
Nhìn đứa trẻ với gương mặt khổ sở trong vòng tay mình, Kiêu Tông

khẽ nhíu mày. Chuyện gì khiến Thái Kỳ lo lắng đến thế? Không đơn giản
chỉ là nỗi nhớ các tiên nữ hay việc bỗng dưng phải gánh vác một trách

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.