Lư cung là đi qua cánh cổng này rồi men theo mê cung để đến nơi mình
cần đến.
Thái Kỳ rời khỏi vòng tay Sán Tử, đứng trên vách đá ngắm nhìn
khung cảnh kỳ vĩ. Phía Nam và Đông mê cung, những con đường chằn chịt
như nối dài đến vô tận, cả bên trong và bên ngoài, tạo thành một mê cung
khổng lồ. Ngay cả từ đây, Thái Kỳ cũng không nhìn thấy được điểm kết
thúc của mê cung rộng lớn này. Tuy nhiên, vùng bên ngoài nhìn có vẻ đơn
giản hơn, những con đường rộng hơn, các khu đất trống cũng nhiều hơn,
nếu ai đó rành đường vùng này thì có thể đến được Bồng Lư cung.
Thái Kỳ vừa suy nghĩ vừa nhìn quanh, bất chợt cậu thấy một ánh sáng
xanh phát ra từ những ngọn núi phía xa.
“Sán Tử, cái gì kia?” Thái Kỳ chỉ vào tia sáng ấy.
Sán Tử mở to mắt nhìn về hướng Thái Kỳ chỉ.
“Là Phủ Độ cung…”
“Có cả cung điện bên ngoài cổng lớn ư?”
Sán Tử gật đầu: “Đó là một trong những cung bên ngoài.”
“Ồ…”
Thái Kỳ ngồi trên vách đá, lặng lẽ ngắm nhìn mê cung khổng lồ dưới
chân mình. Một ngọn gió nổi lên, mang đến hương vị biển cả, cậu liền nhìn
quanh nhưng chẳng thấy giọt nước nào.
“Sao vậy?” Sán Tử hỏi.
Thái Kỳ vẫn nhìn về phương xa, đứng lặng giữa những cơn gió. Sán
Tử thường ít khi phải lên tiếng trước, điều này có nghĩa cậu đang chìm vào
những suy tư riêng của mình.
“Sán Tử, ngươi có phải biến hình để thành bộ dáng này không? Hay là
ngươi được sinh ra như thế?”
Sán Tử dịu dàng xoa đầu cậu: “Nữ quái không thể biến hình. Chỉ có
những linh thú có pháp lực cao cường mới có thể biến thân.”
“Vậy à…”
“Biến thân không phải là một thuật dễ dàng thực hiện. Cũng có vài
loại yêu quái làm được chuyện ấy, nhưng ma pháp của chúng hẳn phải rất
cao, ngay cả các quốc vương cũng không khống chế được chúng.”