PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 55

rất yêu quý mình nên không muốn phụ lòng họ, nhưng lại không biết làm
thế nào để biến hình.

“Đừng lo. Cứ mỗi ngày sống thật hạnh phúc là được.”
“Ta hiểu rồi…”
Thái Kỳ tựa đầu mình vào cổ Sán Tử. Bất chợt, cậu thấy hai bóng

dáng phía Phủ Độ cung.

“Sán Tử, có ai ở dưới kìa.”
Sán Tử cũng nhìn về hướng Phủ Độ cung rồi gật đầu: “Chắc là các

tiên nữ đi dâng hương ở đền thờ.”

“Sán Tử, vậy chúng ta về nhà cùng các chị ấy nhé.”
Thái Kỳ không biết làm thế nào để leo xuống nên vươn tay, chờ Sán

Tử bế mình lên. Cô đột nhiên ngẩn đầu lên, gương mặt đanh lại.

“Sao vậy?”
Thái Kỳ vừa dứt lời thì bóng dáng của Sán Tử cũng biến mất phía

dưới những vách đá.

“Sán Tử?”
“Đứng đó, đừng cử động!”
Cậu nghe thấy tiếng Sán Tử phía sau, giọng điệu đầy khẩn trương.

Thái Kỳ liền đứng lại trên vách đá, từ trong thanh âm ấy, cậu biết có
chuyện không bình thường đang xảy ra. Cậu nhìn quanh, không dám thở
mạnh, tay bám chặt vào vách đá, bất chợt có gì đó quấn lấy cổ cậu.

“Ặc…”
Một bóng dáng xẹt qua trước mặt rồi đẩy cậu xuống, bàn tay đang

nắm chặt vách đá bị gỡ ra bằng một lực mạnh đến từ phía bên kia mặt núi.
Trong giây phút ấy, cậu thấy tay mình đã bị một sợi xích dài trói lại, thân
thể bắt đầu ngã xuống vách núi.

Ai đó đang kéo cậu xuống.

4.2

B

ắt được rồi!”

Một tiếng hét thô lỗ vang lên, khi Thái Kỳ giật mình mở mắt ra thì đã

thấy mình bị té xuống vách đá, rơi ra khỏi Bồng Lư cung, đến nơi mà các
tiên nữ đã dặn dò cậu không được bước qua. Chưa kịp hiểu vì sao mình lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.