PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 56

bị ngã thì một tiếng gào lại vang lên, cậu nhìn về phía âm thanh ấy và thấy
trên bầu trời điểm một vài dấu máu đỏ.

Máu…
Khi cái suy nghĩ ấy thoáng qua đầu thì nhiệt độ cơ thể cậu cũng hạ

xuống mức thấp nhất, toàn thân tê cứng. Từ khi đến Bồng Sơn, cậu đã quên
bẵng đi nỗi sợ hãi này.

Máu… Thật đáng sợ…
Cho dù là máu của chính mình thì cậu cũng không chịu được, nếu là

máu người khác thì sẽ khiến cậu sợ đến thở không nổi. Cậu cố nhắm mắt
lại nhưng không được, như quên cả thở, tất cả cảm giác chỉ là tiếng tim đập
mạnh, đây là giới hạn cuối cùng của cậu. Dấu máu ấy đã in sâu vào đôi
nhãn cầu nhỏ bé đang hoa đi.

Chẳng phải mình đang đứng trên vách núi sao?
Tay cậu bị một cái gì đó quấn lấy rồi kéo xuống. Đôi tay nhỏ bé vẫn bị

trói chặt, như xiềng xích đầy gai nhọn. Cậu biết mình đã té khỏi vách núi,
rơi xuống tảng đá này. Từ chỗ cao như thế ngã xuống dốc núi hiểm trở thì
lẽ ra phải bị thương rất nặng, nhưng cậu lại không rõ mình có sao không,
hoặc như một phép màu, cậu chỉ bị xây xát nhẹ. Trong lồng ngực, trái tim
gióng lên từng hồi thình thịch, tay chân cậu đã tê cứng và đầu óc đã hoa đi
như bị sốt cao, đến độ không thể lau đi vết máu. Đầu óc cậu trở nên trống
rỗng, không còn có thể nhận thức mọi thứ xung quanh, cậu cố gắng lắc đầu
để tỉnh táo hơn, nhưng ngay cả đôi mắt cũng không thể nhắm lại. Là do vết
thương quá nặng là vết máu kia? Chính cậu cũng không hiểu chuyện gì
đang xảy ra.

“Quái vật!”
Cái tiếng thét thô lỗ ấy lại vang lên, lần này thì rõ ràng hơn. Đó là một

người đàn ông, một gã đàn ông to lớn, trên tay cầm một thanh kiếm, và
thanh kiếm ấy đang hướng về phía Sán Tử.

“Chỉ là một nhân yêu mà dám tấn công ta ư? Mau cút xéo về Hoàng

Hải!”

Hắn vung kiếm lên rồi chém xuống.
Sán Tử! Thái Kỳ muốn thét nên nhưng lại không thể nói thành tiếng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.