PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 72

Cho đến khi bóng dáng họ đi khuất, Trinh Vệ mới rụt rè mở miệng:

“Xin thứ lỗi nếu em có gì vô lễ…”

“Em nói đi.”
“Em biết nói thế này là vô lễ, nhưng Cảnh Đài phụ vốn không dễ gần.

Ngài và Thái Kỳ…”

Trinh Vệ chưa nói hết câu thì Ngọc Diệp đã bật cười: “Cảnh Đài phụ

đúng là không dễ gần.”

Trinh Vệ im lặng. Cảnh Kỳ được sinh ra, lớn lên tại Bồng Sơn và chỉ

vừa rời khỏi núi thiêng này không lâu nên cô hiểu rõ tính cách của anh. Lẽ
ra cô không nên thắc mắc về quyết định của Ngọc Diệp, nhưng lần này, cô
không thể không nói.

“Ta vốn định mời Liêm Đài phụ, dù gì hai người cũng từng gặp nhau,

nhưng Liên quốc lại đang có biến nên không thể làm phiền ngài.”

Trinh Vệ cũng nghe nói Liên quốc, vương quốc của Liêm Lân đang có

nội loạn nên gật đầu, tỏ vẻ hiểu ý.

“Rồi bất chợt ta nhớ ra rằng Cảnh Kỳ là gần tuổi với Thái Kỳ nhất.

Tuy vương quốc của ngài hiện nay cũng chưa ổn định lắm, nhưng nhân cơ
hội này lại có thể giúp sửa đổi tính cách một chút.”

Trinh Vệ gượng cười: “Vâng.”
Nụ cười trên gương mặt Ngọc Diệp vụt biến mất rồi lại hiện lên:

“Cảnh Nữ vương cũng hay để tâm mấy việc vặt mà tính tình của Cảnh Đài
phụ lại khiến Cảnh Vương cảm thấy tệ hơn. Mong rằng Cảnh Kỳ có thể học
được gì đó từ sự thân thiện của Thái Kỳ.”

Trinh Vệ im lặng gật đầu. Xem ra bên ngoài Bồng Sơn, vô số chuyện

không hay đang xảy ra.

5.2

T

hái Kỳ cùng một vài tiên nữ đi theo sau Cảnh Kỳ. Rất khó để

một đứa trẻ như Thái Kỳ theo kịp bước chân của người trưởng thành như
anh, nhất là anh lại còn không đi chậm lại. Khi đoàn người đến Tử Liên
cung thì Thái Kỳ cũng vừa đuối sức. Kiến trúc của Tử Liên cũng tương đối
giống Lộ Thiến cung. Khi Cảnh Kỳ vào trong, có vẻ như anh hồi tưởng lại
lúc mình còn ở đây nên đi một vòng xem lại các gian phòng, Thái Kỳ nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.