PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 73

ra việc này nên chỉ lặng lẽ đứng ở một bên. Sau khi Cảnh Kỳ quay lại
phòng lớn và ngồi xuống thì Thái Kỳ vẫn không nói gì. Đồ dùng vẫn còn
được để lại nhưng các tấm rèm đều đã được mang đi, Cảnh Kỳ im lặng
nhìn các tiên nữ chỉnh trang lại mọi thứ. Dường như cảm thấy Cảnh Kỳ đã
quên mất mình nên Thái Kỳ cảm thấy áy náy, tuy nhiên, gương mặt của anh
vẫn lạnh lùng nên cậu không dám cất tiếng hỏi, chỉ yên lặng đứng bên cạnh
Cảnh Kỳ, dù trong lòng cảm thấy có chút thiếu lịch sự. Khi Thái Kỳ vẫn
đang loay hoay không biết làm thế nào thì một tiên nữ đã bưng trà lên, thấy
cảnh tượng ấy, cô bật cười.

“Xin lỗi đã làm phiền, mời dùng trà ạ.” Cô vừa nói vừa đặt các tách trà

xuống.

“Ừ…” Có vẻ như cuối cùng Cảnh Kỳ cũng nhớ ra rằng Thái Kỳ đang

ở nên cạnh mình nên liền hướng ánh mắt về phía cậu. “Mới vừa rồi thật
thất lễ.”

Rồi anh khẽ gật đầu với Thái Kỳ, tỏ vẻ tạ lỗi nhưng gương mặt vẫn

không có cảm xúc gì.

“Um… Em có làm phiền anh không? Nếu vậy thì em về trước nhé.”

Thái Kỳ cẩn thận hỏi lại.

Trước khi Cảnh Kỳ kịp hồi đáp thì một tiên nữ đã lên tiếng trước:

“Không, không phiền đâu. Lại đây uống trà nào.”

Rồi cô đẩy một chiếc ghế ra cho Thái Kỳ, cậu dè dặt ngồi xuống. Tình

cảnh này thật miễn cưỡng.

“Um… Cảnh Đài phụ, xin hỏi anh sống ở đâu?”
“Khánh quốc.”
“Khánh quốc là một quốc gia như thế nào?”
“Là một đất nước nằm ở phía Đông.” Cảnh Kỳ trả lời một cách vô

cảm.

Đối với những câu trả lời ngắn gọn này, Thái Kỳ cũng không hiểu lắm

về Khánh quốc.

“Trước đây Cảnh Đài phụ từng ở Bồng Sơn à?”
“Ừ.”
“Anh ở đây từ khi sinh ra ư? Còn em chỉ vừa về đây thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.