PHONG HẢI, MÊ CUNG NGẠN - Trang 8

Chương Mở đầu

T

uyết rơi.

Những bông tuyết nặng nề và to lớn chậm rãi rơi xuống như không

bao giờ kết thúc.

Cậu bé ngẩn đầu lên nhìn bầu trời trắng xóa, nơi những tia sáng màu

xám nhạt tỏa xuống. Những bông tuyết lặng lẽ rơi, trong chốc lát đã phủ
trắng đất trời. Cậu nhìn bông tuyết lững lờ đậu lại trên vai mình, chúng to
như làm bằng thủy tinh bông gòn. Những bông tuyết vẫn tiếp tục đổ xuống
trên đôi vai, cánh tay và đôi bàn tay nhỏ bé đã đỏ ửng đi vì lạnh rồi nhanh
chóng tan ra thành những giọt nước trong suốt. Hơi thở tỏa khói giữa tuyết
trắng lạnh lẽo, cậu quay cổ lại, những làn khói trắng lại tỏa lên bầu trời
khiến cơ thể bé bỏng còn lạnh lẽo hơn. Cậu đã đứng đó một giờ, đôi bàn
tay nhỏ xíu cùng đầu gối đã đỏ ửng lên như trái chín vì lạnh, nhưng cậu đã
hoàn toàn mất cảm giác về chúng. Cho dù cố cọ sát dúi tay hay quần áo thế
nào, cậu chỉ cảm nhận được cái lạnh đã tràn vào tận xương tủy. Cậu bé cứ
đứng đó, đầu óc trống rỗng, lặng lẽ nhìn lên bầu trời.

Sân vườn này nằm ở phương Bắc, trong góc là một căn nhà kho bỏ

hoang. Khe nứt trên bức tường đất bao quanh khiến không khí càng lạnh
hơn, ba mặt của sân vườn giáp với nhà chính và nhà kho, còn lại là tường
đất. Nhưng giữa bầu trời lạnh lẽo này, không gì có thể khiến cái rét nguôi
đi. Trong cái sân vườn không một bóng cây, nơi mùa hè hoa diên vỹ đã
từng nở rộ, giờ đây chỉ tràn ngập tuyết trắng.

“Thằng bé này thật ngoan cố.”
Bà nội cậu tuy đã được gả đến vùng Kansai từ lâu nhưng giọng vẫn

mang nặng âm sắc địa phương.

“Nó thậm còn không khóc, chỉ khóc một chút thôi cũng cho thấy là nó

có hối lỗi, vậy mà nó nhất quyết không khóc.”

“Mẹ, xin đừng nói vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.